Kỳ Phượng Nhi cố gắng giãy dụa. Nhưng càng như vậy càng làm cho Minh Trạch thêm kích thích. Hắn đẩy nàng xuống giường,lần lượt loại bỏ y phục của nàng. - Đây là hình phạt dành cho hành động ngày hôm qua. Hắn chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy. Chết tiệt! Hôm qua khi hắn bắt đầu có máu nóng trong người thì nàng lại bỏ đi. Y phục trên người Kỳ Phượng Nhi đã sớm bị loại bỏ. Nàng rên lên khi Minh Trạch chuẩn bị tiến vào. - Đừng.... Kỳ Phượng Nhi ôm lấy cổ Minh Trạch, mắt nhắm nghiền. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt - Nào... Thả lỏng người ra. Minh Trạch dụ dỗ Kỳ Phượng Nhi. Bất ngờ, hắn đâm thẳng vào hoa tâm của nàng. - A... a Kỳ Phượng Nhi không ngờ: Hoàng thượng lại hành động đáng sợ như vậy. Kỳ Phượng Nhi run người vài cái rồi thả lỏng. Minh Trạch thấy vậy liền cười xảo quyệt: - Nàng đừng tưởng như thế là xong. Nói rồi, Minh Trạch lại tiếp tục làm nàng thêm lần nữa nhưng nhẹ nhàng hơn. Hắn xoa bóp đôi gò bồng đào của nàng: - A... Nhẹ một chút. Thấy nàng rên rỉ như tiểu miêu*, Minh Trạch càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hắn cúi xuống, cắn nhẹ lên một bên. Hai tay của hắn cũng không yên phận, chơi đùa trên khắp cơ thể nàng. Sự nhẹ nhàng này trái lại càng khiến Kỳ Phượng Nhi khó chịu. Nàng vòng hai tay qua người Minh Trạch rồi nũng nịu: - Hoàng thượng!!! Minh Trạch nghe xong câu này liền đem long căn đã chuẩn bị sẵn đâm vào hoa tâm của nàng - A...a Kỳ Phượng Nhi rên lên một lúc rồi lịm đi. Nàng kiệt sức rồi. Minh Trạch ngắm nữ nhân dưới thân một lúc rồi mỉm cười. Hiếm khi có ai lại khiến hắn thoải mái như vậy! ---------------------------------- Lúc Kỳ Phượng Nhi tỉnh lại thì trời đã xế chiều. Nàng đã ngủ qua mấy canh giờ rồi ư? Kỳ Phượng Nhi nhìn sang trái. Qua tấm rèm nhưng nàng vẫn nhìn thấy được Hoàng thượng đang phê duyệt tấu sớ. Bỗng nhiên, Minh Trạch xoay đầu nhìn về phía nàng. Hắn mỉm cười, đứng dậy tiến về phía nàng. Kỳ Phượng Nhi ngạc nhiên: Hoàng thượng đang cười sao? Minh Trạch vén tấm rèm ở đầu giường lên. Kỳ Phượng Nhi theo phản xạ tự nhiên: kéo chăn lên qua ngực. Kỳ Phượng Nhi nhìn Minh Trạch. Thấy hắn vẫn đang cười rất tươi liền nói: - Xin Hoàng thượng giúp thần thiếp gọi người của Giáng Vân các vào. Thiếp muốn quay về. Hoàng thượng không quan tâm đến câu nói của nàng, hỏi: - Nàng có đói không? Kỳ Phượng Nhi chưa kịp nói gì thì Minh Trạch đã hướng ra ngoài cửa, gọi: - Người đâu! Hắn vừa dứt lời. Ngoài cửa liền có 6,7 cung nữ tiến vào, bê: nước rửa mặt, y phục và điểm tâm. Hắn lại quay sang nàng nói: - Bây giờ Trẫm phải đi thỉnh an Thái hậu. Nàng thay y phục rồi ăn điểm tâm đi. Dứt lời, Minh Trạch bỏ đi. Hồng Đan từ ngoài cửa liền chạy vào: - Tiểu chủ. - Hồng Đan, chúng ta thay y phục rồi nhanh trở về Giáng Vân các. ************ Thái hậu cảm thấy mùng 9 tháng 2 là ngày đại cát* trong năm liền tổ chức tiệc và sắc phong lục cung. Có lẽ phi tần hậu cung thì vui mừng nhưng có lẽ người chán ghét hơn cả lại là Hoàng hậu. Tại Khôn Ninh cung.... "Choang" Tiếng đổ vỡ của đồ sứ liên tục vang lên. Hoàng hậu đang vô cùng tức giận. - Hoàng hậu, xin người đừng như vậy. Liên Hoa liền ngăn Hoàng hậu lại. Không biết đã bao nhiêu lần Hoàng hậu phát cáu như vậy - Bản cung mới là chủ lục cung. Thái hậu có quyền gì mà can thiệp vào. Bạch Trân Ly hét lên. Hoàng thượng không sủng ái nàng thì thôi. Nay cả Thái hậu cũng không để nàng ta vào mắt. Hoàng hậu chỉ tay vào cung nữ thân cận của mình hét: - Ngươi nói cho bổn cung biết: Ta là chủ lục cung hay là Hoàng Thái hậu. Liên Hoa lắp bắp: - Bẩm... Hoàng hậu... là người ạ. Bạch Trân Ly tiếp tục đập tay xuống bàn: - Phụ thân. Bổn cung muốn gặp phụ thân Trong cung ai cũng biết: Bạch Thừa tướng là thần tử ba đời. Ông ta đưa con gái vào cung để củng cố thế lực gia tộc. - Ngươi nói sao? Hoàng hậu đang đập phá đồ đạc sao? Hoàng Thái hậu an vị trên bảo tọa, hỏi lại cung nữ đang đứng trước mặt: - Vâng thưa Thái hậu. Người của chúng ta gài trong điện Khôn Ninh cung thông báo như vậy. Thái hậu nở một nụ cười và phẩy tay: - Bỏ đi. Chuyện này xảy ra quá nhiều lần. Ai gia cũng đã quen còn Hoàng thượng thì không để tâm đâu. Mn tiếp tục ủng hộ au nha!