Sáng sớm hôm sau, Cố Duy Nhất  mang theo hai con gấu trúc xuống nhà. "Ô, tối qua đi làm giặc à? Sao mặt mệt mỏi thế?" Giọng nói trêu chọc vang lên. Cố Duy Nhất lười không muốn mở mắt, vừa mở ra đã thấy gương mặt phóng đại của Thai Tử Vũ ngay trước mắt, Cố Duy Nhất tức giận đẩy hắn ra, "Cậu tới đây sớm vậy làm gì?" "Đương nhiên là có chuyện, mau, theo tôi, tôi có việc muốn nói với cậu." Thai Tử Vũ nói liền cầm lấy cánh tay Cố Duy Nhất lôi ra ngoài. Cố Duy Nhất ôm lấy tay vịn trên bậc thang, "Tôi không đi, tôi còn chưa ăn sáng!" Tối qua không ăn cơm tối, bụng cô sớm đã đói. "Ăn cái gì, tôi mời cậu ra ngoài ăn, có chuyện mà!" "Không, ở đâu cũng không bằng nhà, không đi." Cố Duy Nhất sống chết không buông tay. Thai Tử Vũ không tin, chậc một tiếng, "Tiểu cô nương, cậu không đi, tôi phải dùng sức mạnh rồi!" Nói xong, đưa tay kéo cánh tay đang ôm cầu thang của Cố Duy Nhất. "Hai người đang làm cái gì?" Một giọng nói khàn khàn từ tầng hai truyền xuống. Thai Tử Vũ nghe được giọng nói này lập tức bỏ tay Cố Duy Nhất, hai tay giơ lên tỏ vẻ đầu hàng, "Haha, lão đại, chào buổi sáng..." Cố Duy Nhất vừa nghe thấy tiếng Ngôn Mộc, gò má lại đỏ lên, toàn thân nóng bừng không dám nhìn anh, kéo Thai Tử Vũ, "Không phải cậu nói mời tôi đi ăn sao? Nhanh một chút!" Thai Tử Vũ bị Cố Duy Nhất vừa lôi vừa kéo ra cửa, sửa sang lại y phục, buồn bực, "Nhất Nhất, sao vậy, gặp anh cậu thôi mà giống như gặp quỷ?" "Mắc mớ gì đến cậu?" Cố Duy Nhất ghét bỏ trừng hắn, "Không phải là nói mời tôi ăn cơm sao? Mau lên đói chết tôi rồi! Thai Tử Vũ mở cửa một chiếc xe hơi, Cố Duy Nhất đi quanh, chậc chậc, "Thai Tử Vũ, cậu lấy đâu ra tiền mua xe?" Thai Tử Vũ mặt đầy ý cười, "Thời gian trước cùng người khác làm một hạng mục, kiếm được chút lợi nhuận." Cố Duy Nhất nhìn vẻ mặt vô sỉ của hắn, con mắt chuyển vài vòng như có điều suy nghĩ. Đến hiệu ăn sáng, Cố Duy Nhất gọi ra cả một bàn, Thai Tử Vũ ân cần đưa cho cô một cái bánh bao hấp. Cố Duy Nhất không chút khách khí nhận lấy ăn sau đó tao nhã lau miệng, "Chuyện gì, nói!" Thai Tử Vũ rót cho cô một chén nước, sờ chóp mũi, lắp bắp, "Nhất Nhất, Huyên Huyên dạo này thế nào?" Cố Duy Nhất chau mày, cô cũng biết, Thai Tử Vũ tìm cô sẽ có việc liên quan đến Doãn Huyên Huyên, thật không có chút tiền đồ nào. "Rất tốt, thế nào, cậu gần đây không gặp cô ấy sao?" "Haizz..." Thai Tử Vũ thở dài, "Cô ấy bận như thế, tôi cũng không có thời gian rảnh, sao có thể gặp nhau!" Cố Duy Nhất nhíu mày, cũng phải, Doãn Huyên Huyên gần đây bận họp báo đủ kiểu, sao có thời gian gặp hắn nữa. "Vậy tìm tôi làm gì? Muốn tôi hẹn gặp mặt hộ sao?" Cố Duy Nhất bưng chén nước lên uống một ngụm. "Không phải, không phải là..." Thai Tử Vũ khoát tay, "Là cha tôi định chụp ảnh tuyên truyền game, cậu xem..." Cố Duy Nhất hiểu, thật ra vẫn là vì Doãn Huyên Huyên. "Ý của cậu là muốn cho Doãn Huyên Huyên diễn, vậy cậu trực tiếp tìm chú Thai nói một câu là xong rồi." "Cậu là đồ ngốc, nếu tôi nói ra, cha tôi lại coi tôi là đăng đồ tử* đánh chết tôi thì sao? Lúc đó không chỉ không giúp được Huyên Huyên mà còn cả chính mạng tôi cũng không giữ được nữa kìa." Thai Tử Vũ liếc cô một cái. (*: yêu râu xanh) Cố Duy Nhất hả hê cười, Thai Tử Vũ trừng mắt, "Cậu còn cười, không phải bây giờ cậu là người đại diện của Doãn Huyên Huyên sao? Cậu tìm cha tôi, nếu không được thì tìm mẹ tôi, dù sao chỉ cần có cậu ra mặt, nhất định sẽ được." Cố Duy Nhất suy nghĩ trong chốc lát, vì việc của Hứa Trạch Dật, Doãn Huyên Huyên đã bị mắng một thời gian dài, fan cũng dần quên. Dù sao cô ấy cũng không phải siêu sao nổi danh cho nên sự việc rất nhanh đã hết hot. Chút ít scandal tình cảm cũng không bằng vài bộ kịch bản, hơn nữa, nếu là chú Thai đầu tư, chắc chắn sẽ không thể kém được. Cố Duy Nhất suy tính trong lòng, mặt không biến sắc, nhẹ nói, "Thai Tử Vũ..." Thai Tử Vũ bị âm thanh nhu hoà của cô làm giật mình, mở to hai mắt, "Cậu bị sao vậy?" "Trước đây, Doãn Huyên Huyên từng đóng một bộ võng kịch, đạo diễn kia chỉ trả thù lao là năm nghìn thôi, cậu nói xem, sao có thể đủ được. Cho nên tôi mới nói cho cô ấy thù lao đóng phim là hai vạn, ông trời ơi..." Cố Duy Nhất thở dài khó xử. Thai Tử Vũ nghe vậy, bày ra bộ dáng "sao cậu không nói sớm", "Tôi có tiền mà..." Thai Tử Vũ lập tức lấy điện thoại chuyển khoản cho Cố Duy Nhất, chuyển xong, cho cô xem thông báo trên màn hình, "Một vạn năm, cậu kiểm tra lại rồi nhận đi." Cố Duy Nhất nhìn thoáng qua điện thoại hắn, lạnh nhạt gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ. Thai Tử Vũ à Thai Tử Vũ, tiền tôi cho cậu mượn, một năm cũng không thấy bóng dáng đâu, liên quan đến Doãn Huyên Huyên cậu lại có tiền ngay, đồ trọng sắc khinh bạn! Hiện tại tốt lắm, tiền xem như đã trở về, cô còn thiếu Ngôn Mộc năm nghìn, phải đem tiền này đi lấp. * Tạm biệt Thai Tử Vũ, Cố Duy Nhất cũng không trì hoãn đi cửa hàng ăn sáng mua bánh trứng và cafe, đến công ty võng du của cha Thai Tử Vũ. Nghĩ tới không hẹn trước mà đến, lễ tân chắc chắn không cho cô lên, nhìn điện thoại, chưa tới giờ làm, Cố Duy Nhất dứt khoát chờ ở dưới sảnh. Không lâu sau, thấy cha Thai xuống xe vào trong. Cố Duy Nhất đột nhiên từ một bên nhảy ra ngoài, ngọt ngào kêu một tiếng, "Chú Thai..," Thai Linh bị doạ sợ hết hồn, vừa nhìn thấy là cô liền vui vẻ, sờ đầu, "Nhất Nhất, sao cháu tới đây?" Cố Duy Nhất giơ điểm tâm trong tay, "Cháu mang bữa sáng tới cho chú, có bánh trứng chú thích nhất, còn có cả cafe." Thai Linh nhìn thoáng qua bữa sáng nóng hổi, ung dung nhìn cô, thanh âm kéo dài, "Nhất Nhất, chú thấy bộ dáng cháu thế nào cũng giống như có yêu cầu vậy?" Cố Duy Nhất nghe vậy lập tức bỏ túi đồ trong tay ra, mạnh miệng, "Cháu tìm đến chú không phải vì hai chữ yêu cầu gì đấy đâu, chú Thai thương cháu như vậy, có gì cháu cũng nói thẳng luôn." Thai Linh đối với câu nói này của Cố Duy Nhất là vô cùng thoả mãn, không ngừng gật đầu, "Phải, nói đi, chuyện gì chú Thai của cháu cũng đáp ứng." Mộc Thanh cả ngày lải nhải bên tai ông, nói muốn Nhất Nhất làm con dâu. Cố Duy Nhất nói suy nghĩ của mình ra, Thai Linh không có ý kiến, đưa một phần kịch bản cho cô, "Chú nghĩ sẽ quay thành năm tập phim ngắn, cháu làm biên kịch, vừa vặn để chú xem năng lực thế nào, nhưng mà, Doãn Huyên Huyên kia, giống như cháu chọn tuỳ tiện vậy. Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, chú Thai quay phim này cũng là muốn tăng danh tiếng công ty trò chơi của mình, muốn mời một nữ minh tinh, cô cũng không thể không kiêng nể lấy lòng tốt của chú ấy. Chỉ cần để Huyên Huyên diễn vai phụ, đến lúc đó cũng có chút hiệu ứng, tranh thủ giúp cô ấy phát ngôn cho công ty, cũng là biện pháp vẹn toàn đôi bên. "Được, vậy cháu mang về đọc, đợi cháu và Huyên Huyên bàn bạc xong sẽ gọi cho chú." * Từ chỗ Thai Linh trở lại Khởi Nguyên đã hơn 10h,, vừa vào phòng làm việc đã thấy Hề Tuyết nằm trên ghế sa lon đọc kịch bản, Cố Duy Nhất nghĩ đến chuyện cô ấy giấu, cong môi nhẹ bước đến bên cạnh ghế, nhỏ giọng, "Nicole..." "Ừm?" Hề Tuyết thuận miệng đáp một câu, "Sao vậy?" Một giây sau, Hề Tuyết cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên liền thấy Cố Duy Nhất u ám nhìn mình. Hề Tuyết đứng lên, luống cuống tay chân, "...Nhất Nhất." Cố Duy Nhất nghiêm mặt, giả bộ hung ác, trừng mắt không nói lời nào. Hề Tuyết lúng túng cắn môi dưới, nhỏ giọng, "Tớ biết ngay là lão hồ ly kia nhận ra tớ mà." Cố Duy Nhất trước mặt Ngôn Mộc rất ngu ngốc nhưng bên ngoài đều rất khôn khéo, lỗ tay như nâng cao một bậc, lời oán hận của Hề Tuyết cô nghe không sót câu nào, "Còn oán hận người khác, nói mau, sao về nước không nói với tớ?" "Tớ chỉ muốn trêu cậu chút thôi, cho cậu ngạc nhiên, ai ngờ lại gặp sư huynh, cậu nói xem, có phải mắt sư huynh rất độc không? Hay là có ý tứ gì với tớ mà hiểu rõ như vậy, nhìn một cái đã nhận ra?" Hề Tuyết nhíu mày. Lòng Cố Duy Nhất như nhảy dựng lên, chưa kịp có phản ứng, Hề Tuyết lại nói tiếp, "Nhất Nhất, nếu như sư huynh thực sự có ý với tớ, cậu nhất định phải thay tớ nói với anh ấy, hai người bọn tớ không thích hợp." "Sư huynh là con người mặt than, cộng thêm việc nhỏ việc lớn chất đống, tớ không chịu nổi." Hề Tuyết ghét bỏ cau mũi, "Dù là đẹp trai, nhưng tính tình này..." "...Biến thái" Hề Tuyết chậc chậc một tiếng đánh giá. Cố Duy Nhất vốn đang đè nén, hiện tại "phốc" một tiếng, bật cười. Nếu anh của cô nghe được Hề Tuyết nói mình như thế, không chừng còn muốn bóp chết cô ấy nữa. Hề Tuyết thấy sắc mặt cô hoà hoãn, tiến đến ôm lấy tay Cố Duy Nhất làm nũng, "Nhất Nhất, tớ sai rồi, tha cho tớ đi!" Cố Duy Nhất thấy bộ dáng đáng thương của cô, không đành lòng nói lời trách cứ, cuối cùng mềm giọng, "Cậu khỏi bệnh rồi sao?" Hề Tuyết bỗng chốc vui vẻ, xoay một vòng, "Tốt lắm, bây giờ tất cả đều tốt rồi."