Vừa vào cửa, Cố Duy Nhất đã cảm thấy không khí trong nhà có cái gì không đúng, Cố gia gia dựa vào ghế sa lon gần cửa nhìn ra, cha Cố ngồi trên sofa vẻ mặt lạnh lùng. Trong bếp, mẹ Cố cùng bà nội thỉnh thoảng nói một câu, không khí đầy sự nghiêm túc. Ngôn Mộc cũng cỗ bất thường này, để khóa xe xuống đi đến, nhìn cha Cố, "Cha, xảy ra chuyện gì?" Cha Cố ngước mắt nhìn về phía Cố Duy Nhất, vừa tiếp xúc với ánh mắt cha mình, trong lòng Cố Duy Nhất cả kinh theo bản năng trốn ra sau lưng Ngôn Mộc, kéo vạt áo anh. Ánh mắt này của cha Cố quá quen thuộc, chỉ có khi Cố Duy Nhất phạm sai lầm lớn ông mới nhìn cô như vậy. Bàn tay nhỏ của Cố Duy Nhất túm chặt vạt áo Ngôn Mộc, đầu suy nghĩ không ngừng, những ngày này cô cũng không làm sai cái gì. Ngôn Mộc cảm nhận được Cố Duy Nhất thấp thỏm, vỗ vỗ bàn tay cô, "Ông, làm sao vậy?" Cố gia gia hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, ho nhẹ một tiếng, "Nhất Nhất, nghe nói dạo trước cháu ra ngoài gây sự với người khác, có chuyện gì?" Cố Duy Nhất trong lòng lộp bộp một tiếng, biết rõ chuyện xấu, kéo tay Ngôn Mộc, nhỏ giọng kêu, "Anh..." Ngôn Mộc đến bên cạnh ghế sofa, Cố Duy Nhất nhắm mắt đi theo, tránh né ánh mắt của cha Cố, cha Cố thấy thế liền nhìn về phía Ngôn Mộc, "Chuyện này con cũng biết?" Ngôn Mộc gật đầu, đưa tay bưng chén trà cho cha Cố và ông nội Cố, "Cũng chỉ là chuyện nhỏ, không phải to tát lắm, con nghĩ không cần nói cho mọi người biết." Cha Cố hừ lạnh một tiếng, "Đập đầu người ta đến chảy máu còn không phải là chuyện lớn? Vậy cái gì mới là chuyện lớn?" "Cái gì mà đập người ta chảy máu..." Ông nội Cố không vui, "Bắt nạt cháu gái của ta, nó chẳng lẽ chỉ được làm con rùa rụt cổ, không được phép đánh trả? Đây không phải là tác phong của Cố gia này." Cố Duy Nhất tán đồng gật đầu, Ngôn Mộc lặng lẽ trừng mắt nhìn cô. Cố Duy Nhất cúi đầu xuống làm như sám hối, cô vừa mới thấy ánh mắt không tốt của cha. Ngôn Mộc đứng thẳng tắp, mặt mày ôn hòa, không giải thích, "Là bọn con sai!" "Con có biết một tiểu cô nương ra ngoài đánh nhau một mình có hậu quả gì không?" Cha Cố nghiêm khắc nhìn Cố Duy Nhất, "Còn có Ngôn Mộc, tri tình bất báo thay con giấu diếm. Hai người các con không được phép ăn tối, trở về phòng tự kiểm điểm bản thân!" Hôm nay ông vừa cùng với cha Thai Tử Vũ, Thai Linh biết được sự việc, đứa con gái nhỏ của ông lá gan ngày càng lớn rồi! Cố Duy Nhất gục mặt liếc qua bàn ăn đã dọn sạch, khuôn mặt méo mó đáng thương. * Ngôn Mộc dựa trên giường, nhìn trong đống giầy tờ trong tay, trong phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng vang rất nhỏ ngoài cửa, khẽ ngẩng đầu, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, Cố Duy Nhất thò đầu vào nhìn. Thấy Ngôn Mộc không có chút giật mình nào giống như đã sớm đoán được, Cố Duy Nhất tràn đầy tươi cười lại gần, trong tay còn bưng một cái khay. Dùng chân đóng cửa, Cố Duy Nhất đi đến bên bàn học để cái khay xuống, "Mẹ lén đưa thức ăn tới, anh, tới dùng cơm." Từ nhỏ đến lớn cô gây hoạ không ít, đối với hình phạt này đã thành thói quen. Ngôn Mộc thả đồ trong tay ra, bước lại gần. Cố Duy Nhất hẳn là vừa tắm xong, tóc còn ướt nhẹp, Ngôn Mộc đưa tay lên sờ, nhíu mày, "Sao lại không sấy khô?" Cố Duy Nhất hất tóc, nước theo đầu tóc hất lên mặt Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất cầm lấy ngón tay Ngôn Mộc đang ở sau gáy cô, cười nhẹ, "Còn không phải do em sợ anh đói sao?" "Là chính em đói bụng." Ngôn Mộc không chút lưu tình vạch trần cô. Cố Duy Nhất không vì bị vạch trần mà lúng túng, ngồi xuống ghế, cầm lấy chiếc đũa, nhìn thức ăn trên bàn cười tủm tỉm, "Mẹ làm sườn xào chua ngọt ngon như vậy, em làm sao có thể bỏ qua." Ngôn Mộc đi đến một bên cầm lấy máy sấy, cắm điện, Cố Duy Nhất dùng chiếc đũa kẹp lấy xương sườn còn chưa kịp cho vào trong miệng, đã bị Ngôn Mộc kéo đến bên tường, ra lệnh, "Sấy tóc trước." Thịt đến miệng rồi còn bị cướp, Cố Duy Nhất không vui nhưng cũng không dám chống lại anh, dứt khoá không ngồi, đứng đó trừng mắt với Ngôn Mộc. Vốn anh muốn nhét máy sấy vào tau cô để cô tự làm nhưng thấy bộ dáng bị bức bách của cô, đành phải mở máy giúp cô sấy tóc. Cố Duy Nhất đứng ở trước mặt Ngôn Mộc vừa vặn cao đến bả vai anh, Ngôn Mộc chậm rãi xoa tóc cô, sấy xong phía trước rồi lại vòng ra sau. Cố Duy Nhất chán nản, mặc kệ Ngôn Mộc, lẩm bẩm. Ngôn Mộc không thấy mặt cô, chỉ có tiếng máy sấy ong ong vang lại, tựa như nghe thấy tiếng Cố Duy Nhất nói chuyện, chân mày hơi nhíu, cúi đầu sát tai cô, "Cố Duy Nhất, em nói cái gì?" Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, Cố Duy Nhất sợ hết hồn theo bản năng quay đầu, cánh môi chạm vào một cái gì đó mềm mại, mang theo mùi thơm ngáy của sợi tóc xẹt qua mắt Ngôn Mộc. Trong nháy mắt đó, chỉ còn mùi thơm ngát và cánh môi mềm mại. Cố Duy Nhất trợn to hai mắt, thân thể Ngôn Mộc cứng ngắc, khoé mắt khẽ hếch lên, có cảm giác yêu mị hoang dã! Thời gian phảng phất như dừng lại. ... Trong lúc đó, Cố Duy Nhất vô thức lùi về sau một bước, lảo đảo. Bàn tay Ngôn Mộc lập tức ôm cô vào lòng, con mắt trở nên tĩnh mịch nóng bỏng, không khống chế được cúi đầu. Cố Duy Nhất cả kinh, cô thế nhưng lại hôn Ngôn Mộc? Không ngừng vươn bàn tay nhỏ bé lau sạch cánh môi Ngôn Mộc, "Là em không cẩn thận, hơn nữa em đánh răng rồi, không bẩn..." Còn hung hăng xoa thêm vài cái. Ngôn Mộc cúi đầu, trong nháy mắt động tác dừng lại, mặt dần chuyển thành đen, cuối cùng giống như đáy nồi. Nhưng thấy ánh mắt vô tội của Cố Duy Nhất lại thấy có lửa giận nhưng không thể phát, cuối cùng nghiến răng bỏ tay ra khỏi eo Cố Duy Nhất. Cố Duy Nhất được tự do, không dám nhìn Ngôn Mộc, xoay người chạy ra ngoài, "... hai ngày nay em giảm cân, không ăn, anh ăn đi, em về phòng ngủ." Thanh âm mềm mại hơi run run. "Anh ngủ ngon." Theo thanh âm của Cố Duy Nhất, cửa phòng đóng lại. Ngôn Mộc đứng tại chỗ, đưa tay sờ cánh môi, lông mày nhíu lại, phản ứng này của cô là sao? Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, sắc mặt Ngôn Mộc lại càng hòa hoãn, cuối cùng khóe miệng thế nhưng hiện ra một nụ cười tươi. Sau đó điềm nhiên như không đi đến bàn ngồi xuống ăn, thức ăn hôm nay thực sự vô cùng ngon. Cố Duy Nhất chạy về phòng ngủ, "Ầm" một tiếng đem cửa phòng đóng lại, sau lưng tựa tại trên cửa, lúc này mới dám thở, suýt chút thì nghẹn khí rồi. Khuôn mặt cô đỏ lên như muốn rỉ máu, tim đập nhanh như không phải của cô, lần này không phải "thình thịch" nữa mà còn mạnh hơn nó gấp trăm ngàn lần, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cố Duy Nhất đưa tay vỗ ngực, ma xui quỷ khiến liếm môi một cái... "A..." Cố Duy Nhất bụm mặt kêu lên tiếng, xong rồi, xong rồi, Cố Duy Nhất, mày nhất định là trúng độc.