Dáng người cao ngất phiêu dật như hùng ưng từ trà lâu bay xuống, xẹt qua đám người chen chúc phía dưới, xẹt thành một đường cong duyên dáng, dừng trên cây táo già ở ngã tư đường ven trấn nhỏ. Bọn họ còn chưa đứng vững, đột nhiên A Nghiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó là tiếng đám người hoảng sợ thét chói tai, khóc gào chạy trối chết. Đứng ở chỗ cao, gió lạnh thấu xương, mặt A Nghiên lạnh cứng phát đau, nàng cứng ngắc ôm sát thắt lưng Tiêu Đạc rồi mới cẩn thận quay mặt nhìn lại. Kỳ thật Tiêu Đạc tốc độ cực nhanh, hai người bọn họ vừa thoát khỏi nhã gian lầu hai, chỉ trong phút chốc nhã gian kia đã nổ tứ phân ngũ liệt (tan nát). A Nghiên thấy, chỗ trà lâu tầng hai vừa rồi bọn họ ngồi đã nổ ra một cái lỗ thủng đen ngòm, còn tiểu nhị trà lâu chưa kịp đào thoát đã bị nổ chết, vết máu loang lổ vắt trên lan can trà lâu nát bét. Khi gió lạnh thổi máu tí tách phiêu tán trong không trung. A Nghiên trừng mắt nhìn lỗ thủng đen ngòm như có thể cắn người kia, còn có vết máu đầm đìa, hình ảnh này thật sự là quá mức kinh khủng, lãnh ý theo đầu ngón tay nổi lên từng chút, nhanh chóng lan tới cột sống, nàng hoảng hốt rùng mình một cái. Nếu Tiêu Đạc chậm một nháy mắt thôi, sẽ như thế nào đây? thi thể tan nát trên lan can kia sẽ là nàng? Tiêu Đạc cảm giác được A Nghiên run run, bàn tay to nhẹ nhàng ôm sát nàng, khàn khàn giọng bên tai nàng mang đến một chút ấm áp: “Đừng sợ, không có việc gì.” Nhưng mà A Nghiên có thể không sợ sao? Nàng sợ chết, loại cảm giác cách cái chết một đường chỉ này, rất không tốt. Vốn dĩ miệng còn lưu lại một chút ngọt ngào, nhất thời biến thành chua xót. Nàng vừa rồi thế nhưng bởi vì một chút sủng ái mà đắm chìm trong đó, chỉ hận hắn không phải Tiêu Đạc? Tiêu Đạc chính là Tiêu Đạc! Mỗi một thế đều như vậy, nhìn thấy Tiêu Đạc xuất hiện, nàng cách cái chết cũng không xa. Nàng đừng nên làm mèo nữa... Xem ra làm mèo cũng không nhất định có thể sống sót... Tiêu Đạc cũng không biết bao nhiêu ngày mình sủng ái A Nghiên giây lát đã dã tràng xe cát, hắn ôm chặt A Nghiên, thu nàng vào trong lòng mình, vì nàng chắn đi gió lạnh thấu xương, ngẩng mặt nhìn về phía trà lâu. Trong mắt tràn ra lệ khí âm lãnh, thanh âm hắn khàn khàn vang lên: “Đi ra.” Trong thanh âm lộ ra sát khí nguy hiểm. Giờ này khắc này mọi người trong chợ đã sợ tới mức chạy hết, trên đường khắp nơi đều là trái cây điểm tâm bị dẫm nát, quầy hàng đổ sập, thậm chí còn có xe trâu bị vứt bỏ. Khi hắn cất lời, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có gió lạnh thổi bay thi thể trên lan can phát ra tiếng động nặng nề, còn con trâu già bị vứt bỏ ngẫu nhiên phát ra tiếng rống hoảng sợ bất lực. A Nghiên trừng lớn mắt không yên nhìn ngã tư đường thê lương hiu quạnh không có một bóng người, nàng thật sợ, sợ bỗng nhiên lại có một tiếng nổ vang lên, đến lúc đó Tiêu Đạc trốn tránh không kịp, chính mình cứ như vậy cùng chết với hắn. Nhưng hồi lâu sau, nghe thấy một tiếng cười kiêu ngạo mà quyến rũ, tiếng cười vừa cất lên, một thân ảnh diễm lệ nhẹ nhàng rơi xuống con đường còn hỗn độn khủng khiếp. Trong đó có một người, mặt che mạng bằng sa, tay giữ một thiếu niên. A Nghiên từ khe hở trong cánh tay Tiêu Đạc nhìn ra, thấy thiếu niên kia xấp xỉ tuổi mình, quần áo màu đỏ sậm bằng đoạn, mặt mày tuấn mỹ, da trắng như tuyết, lành lạnh trong suốt như mai vàng trong tuyết. Lúc này thiếu niên kia một đôi mắt hoa đào đang cười tủm tỉm nhìn Tiêu Đạc và A Nghiên bên này. ”Cửu ca, Cửu ca, mau tới cứu ta a!” Giọng hắn thanh thúy nghịch ngợm, tuy rằng bị nữ tử che mặt bên cạnh nghẹn cổ, bộ dáng không chút nào e ngại. Tiêu Đạc vung vung cánh tay, ngăn trở tầm mắt A Nghiên nhìn lén, đứng ở trên cây táo, từ trên cao nhìn xuống, quan sát hết thảy trên đường, không khỏi cười lạnh một tiếng. ”Tiểu Thập thất, ngươi chạy tới đây làm gì?” ”Cửu ca, ta tới tìm ngươi a, ta xem phụ thân mỗi ngày nhớ ngươi, nhớ đến không thể dậy sớm, nương cũng nhớ ngươi, nhớ đến ăn không ngon, ta đặc biệt chạy tới tìm ngươi, muốn mời ngươi về nhà mừng năm mới a!” Thiếu niên nháy nháy mắt, rất là vô tội nói. ”Lão già mỗi ngày không thể dậy sớm là vì hắn lười, nương mỗi ngày ăn không ngon là vì nàng béo.” Tiêu Đạc khinh miệt nói thêm: “Ngươi chạy đến là vì ham chơi.” Vị thiếu niên áo trắng gọi là Tiểu Thập thất nhất thời có chút muốn khóc, ủy khuất nói: “Cửu ca ca cứu ta, ta thật đáng thương, một đường màn trời chiếu đất chịu bao đau khổ, thật vất vả đến đây, ai ngờ vừa ló đầu ra đã bị người quái dị này bắt được, nàng nói muốn giết ta đấy.” Tiêu Đạc nhìn cũng không nhìn hắn, vô tình nói như đùa: “Đáng đời.” Vừa mới dứt lời, “Người quái dị” bắt Tiểu Thập thất đi đến trước mặt Tiêu Đạc, vốn vẫn sống sờ sờ bị bỏ qua, rốt cục có chút không kiềm chế được, nàng nhướn mày, lạnh như băng nói: ”Tiêu Đạc, đây là đệ đệ ngươi, ngươi tốt nhất là nghe lời một chút, bằng không ta sẽ giết hắn.” Tiêu Đạc nghe thế, bên môi nổi lên nụ cười trào phúng, mắt lộ ra lãnh ý khinh thường: “Ngươi muốn bắt hắn đến uy hiếp ta? Trò cười —— “ ”Trò cười” hai chữ lạnh lẽo phun ra, thật sự là cao quý lãnh diễm khinh miệt đến cực điểm. ”Tiêu Đạc, Hồ quý phi là người ngươi coi như thân sinh, Tiêu Việt lại là thân đệ đệ ngươi từ nhỏ nhìn đến lớn, ngươi dám không để ý sống chết của hắn sao?” nữ tử che mặt lạnh như băng tiếp tục uy hiếp Tiêu Đạc. Tiêu Đạc lần này không thèm phản ứng với nàng kia, ngược lại cúi đầu, dùng âm điệu khàn khàn nhu hòa nói với A Nghiên: “A Nghiên, chúng ta về xe ngựa trước thôi, nơi này rất lạnh.” A Nghiên nằm sấp trong lòng hắn, xoa xoa cái mũi đang ngứa, nhẹ nhàng gật đầu. Nhất thời Tiêu Đạc ôm A Nghiên, phiêu nhiên rơi xuống mặt đất, sau đó nắm tay nàng, công khai rời đi. ”Tiêu Đạc, ngươi mặc kệ hắn?” nữ tử che mặt nóng nảy. Hỏa dược này không dễ mang đến, ai ngờ lại bị lãng phí như vậy, thật vất vả chộp được pháp bảo, hắn dĩ nhiên lại không thèm quan tâm? ”Đâu có chuyện gì liên quan tới ta.” Tiêu Đạc càng bảo vệ nữ tử trong lòng, cẩn thận giúp nàng tránh khỏi một hàng canh đậu hủ bị đổ. ”Cửu ca... Cứu ta!” Tiểu Thập thất quả thực là muốn khóc, hắn không muốn chết. bọn nữ tử che mặt thấy bóng lưng Tiêu Đạc rời đi không chút do dự, một đám hai mặt nhìn nhau, phải làm sao bây giờ? Nhất thời không khỏi cứng đờ tại chỗ. Nhưng vào lúc này, vài bóng đen bất chợt từ trên trời giáng xuống, kiếm quang bức người, sát khí bốc lên, bọn nữ tử che mặt thấy vậy đều ứng chiến. Những người này cầm đầu là Mạnh Hán, hắn xoa xoa mồ hôi ở thái dương, cầm bảo kiếm, đâm thẳng vào nữ tử che mặt kia, cùng lúc đó, có một thân ảnh tiến lên, nhanh chóng đoạt Tiểu Thập thất từ trong tay nữ tử che mặt. A Nghiên nghe thấy động tĩnh phía sau, không khỏi tò mò, quay đầu nhìn lại, đã thấy thiếu niên Tiểu Thập thất được cứu ra, mà người cứu ra kia, chính là Sài đại quản gia ngày thường nhìn như một người hiền lành hòa ái. Hắn quả nhiên là nhân vật công phu cao cường. Tiêu Đạc hơi nhíu mày, bàn tay thon dài đẹp mắt ngăn ánh mắt nàng, nói giọng khàn khàn: “Không nên nhìn.” Hắn ngừng cúi xuống, hơi hơi mím môi: “ngươi bị sợ hãi thì làm sao bây giờ đâu.” ******************************** Bên cạnh xe ngựa xa hoa lãng phí, thiếu niên Tiểu Thập thất xoa xoa bả vai bị giam cầm đã lâu, trẻ con trừng Tiêu Đạc: “Cửu ca ngươi đối xử với ta không tốt, ta trở về sẽ nói cho nương!” Tiêu Đạc đến hừ cũng không hừ một tiếng. Sài đại quản gia và Mạnh Hán quỳ ở bên cạnh, cung kính nói: “Thuộc hạ đến chậm, còn thỉnh Thập thất thiếu gia thứ tội.” Tiểu Thập thất buông bả vai đã xoa nhẹ nửa ngày, nhún nhún vai: “Các ngươi trước tiên lui xuống, ta muốn nói chuyện với Cửu ca ta.” Nói xong, con ngươi hắn đen bóng nở rộ ra ánh sáng tò mò, vụng trộm nhìn vào trong xe ngựa. mành xe ngựa đã buông xuống, hắn không nhìn được bên trong, bất quá, hắc hắc, ỳ thật hắn kđã sớm tìm hiểu rõ ràng. Cửu ca nhà hắn, kim ốc tàng kiều! Trong xe ngựa, Tiêu Đạc nửa ôm lấy A Nghiên, lạnh nhạt bảo Sài đại quản gia: “Không phải đã nói ngươi hồi kinh rồi, sao lại trở lại?” Sài đại quản gia quỳ tại chỗ, nơm nớp lo sợ trả lời: “Hồi bẩm Cửu gia, lão nô vốn dĩ thật là muốn hồi kinh, ai ngờ trên đường hồi kinh đúng lúc gặp người Ngọc Hương lâuđợi đối xuống tay với Thập thất thiếu gia, lão nô liền nghĩ để thủ hạ chờ trở về báo với lão gia, lão nô chính mình ở lại bảo hộ Thập thất thiếu gia, một đường đi theo.” Tiểu Thập thất bĩu môi: “Ngươi đã một đường đi theo ta, vì sao còn để ta rơi vào trong tay người quái dị kia?” Sài đại quản gia ngừng một chút, đành phải kiên trì tiếp tục nói: “Lão nô vốn muốn nhìn một chút xem nữ tử che mặt này, đến cùng trong hồ lô bán thuốc gì, ai ngờ nàng chỉ thường thường thôi.” Tiêu Đạc cũng lười nghe bọn hắn nhắc tới việc này, lập tức phân phó:“Ngươi đã trở lại, cũng không cần đi nữa, đưa ngựa của ngươi cho Tiểu Thập thất cưỡi, ngươi đi đánh xe.” Lời này vừa ra, tất cả giật mình không ít, để Sài đại quản gia đánh xe? Tiểu Thập thất cũng tỏ ra bất mãn, đúng lý hợp tình nói: “Cửu ca, ta không cưỡi ngựa, một đường cưỡi ngựa tới đây, mông rất đau, ta muốn ngồi xe! cùng ngươi ngồi xe!” Tiêu Đạc lạnh lùng từ chối: “Không được, ngươi cưỡi ngựa.” ”Ta sẽ ngồi xe!” Tiểu Thập thất nói to kháng nghị, vừa kháng nghị, hắn vừa giành trước leo lên xe ngựa, trực tiếp xông vào trong xe. Người bên cạnh đều biết vị tiểu gia này cũng không phải là kẻ nghe lời chủ nhân mình, ai dám ngăn trở đâu, trơ mắt nhìn hắn xông vào. Lại nói Tiểu Thập thất xông vào, ánh mắt tròn xoe nhìn thẳng về phía A Nghiên. Đã thấy một cái sạp đặt trong xe ngựa, Cửu ca nhà mình ngồi ở chỗ kia, mà vị được hắn kim ốc tàng kiều, dĩ nhiên là dựa trong lòng hắn, coi hắn như cái thảm. ”Ngươi là ai a?” Tiểu Thập thất tò mò đánh giá A Nghiên, cao giọng hỏi.