Cuối cùng cũng đến ngày Mộ Tê Hoàng và Phong Dự hồi triều, giống như năm đó Mộ Phi Chỉ hồi kinh, cửa thành dần mở ra trong sự chú ý của mọi người, hai con tuấn mã màu đen đi song song vào. Hai bộ áo giáp một đen một trắng được mặc trên người đôi phu thê. Mộ Tê Hoàng và Phong Dự ngồi trên ngựa, đối mặt với tiếng tung hô của con dân, một người cười xinh đẹp, một người sắc mặt không thay đổi, tuy trái ngược nhau nhưng nhìn lại rất hòa hợp. Lúc hai người tới vương cung, Mộ Phi Chỉ mặc áo bào màu tím tuấn lãng đứng đó, theo sau là văn võ bá quan. Nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, hai người xuống ngựa, tuy nói là tỷ tỷ và tỷ phu của hoàng đế, nhưng trước mặt thiên tử vẫn phải hành lễ quân thần. "Bình thân." Mộ Phi Chỉ tiến lên vài bước, đầu tiên là đánh một quyền vào bả vai Phong Dự, sau đó chuyển ánh mắt, nhìn màu da rám nắng của Mộ Tê Hoàng, chậc chậc hai tiếng nói: "Quả nhiên thời tiết bên ngoài không bằng kinh đô, đúng là mặt trắng đi, mặt đen trở về. "Không thể so với người, mấy tháng không gặp, có cả hài tử rồi." Lúc Thẩm Hành Vu mới mang thai, Mộ Phi Chỉ liền phái người truyền tin cho mth, nhưng những chuyện đằng sau lại không nói. Nghe thấy Mộ Tê Hoàng nói đến hài tử, Mộ Phi Chỉ chỉ nhíu màu cười, nhìn hai người trước mặt nói: "Tất nhiên, tuy người là trưởng tỷ, nhưng mọi thứ đều đứng sau ta." Vừa cười vừa nói, trừ lúc đầu cúi lạy, không khí giữa ba người đã thoải mái hơn. Khi sắp đi vào cổng thành, Phúc Hải vội vàng xuyên qua đám quan, dùng hết sức chạy tới chỗ Mộ Phi Chỉ, lúc hắn đứng thở hổn hển trước mặt Mộ Phi Chỉ, ánh mắt nghi hoặc của vợ chồng Phong Dự và cả Mộ Phi Chỉ đều hướng về phía Phúc Hải. "Mọi chuyện xong hết rồi à?" Mộ Phi Chỉ mở miệng hỏi Phúc Hải đầu tiên, nghĩ đến việc phân phó hắn làm. Biểu cảm của Phúc Hải nôn nóng, hắn đến gần Mộ Phi Chỉ, nói nhỏ mấy câu vào lỗ tai, sau đó Mộ Tê Hoàng chỉ thấy Mộ Phi Chỉ nhướng mày, khóe môi bĩu một cái, vừa muốn hỏi sao lại thế này, liền nghe Mộ Phi Chỉ nói với Phúc Hải: "Đưa công chúa và phò mã vào cung, ta tới ngay đây." Bóng dáng Mộ Phi Chỉ càng lúc càng xa, Mộ Tê Hoàng hỏi Phúc Hải: "Xảy ra chuyện gì?" Phúc Hải mang vẻ mặt khó xử, nhưng cũng không mở miệng, Phong Dự vỗ vỗ tay Mộ Tê Hoàng, Mộ Tê Hoàng liếc mắt với hắn, không hỏi gì thêm, lúc đến cửa cung, bước chân của nàng bỗng trở nên vội vàng, Phong Dự kéo nàng lại, chỉ nói hai chữ "Chậm một chút." "Đệ đệ của ta vừa có hài tử, trước kia ta thường mắng tiểu quỷ đầu thai vào cháu của ta, chàng nói ta có thể không vội sao?" Tính tình của Mộ Tê Hoàng vốn nóng nẩy, nay đã về đến địa bàn của mình, sao có thể để ý đến những nghi lễ khác. "Chảy mồ hôi rồi." Phong Dự kéo nàng đến bên cạnh mình, xem tư thế này có vẻ nhất định muốn cản Mộ Tê Hoàng đi nhanh. Phúc Hải đi theo bên cạnh, nhìn đôi vợ chồng này, mở miệng hỏi: "Công chúa, hay là gọi kiệu?" "Không cần." Phong Dự lắc đầu, đi đường khỏe mạnh nhất, mạng sống ở chỗ vận động. Dưới sự chỉ đạo đi bộ cho khỏe của Phong Dự, hai người đã đến điện Thái Cực, Hoa Dung đã ra ngoài đón tiếp. "Chủ tử các ngươi đâu?" Mộ Tê Hoàng vừa vào điện Thái Cực, thở hổn hển một lúc rồi mới ngồi xuống, hỏi Thạch Lưu. "Ở trong điện, sẽ ra ngay ạ." Thạch Lưu cười đáp Mộ Tê Hoàng Mộ Tê Hoàng nhận lấy trà, nhấp một hớp, lúc này mới quan sát xung quanh , bỗng nhiên nàng phát hiện ra chuyện kỳ lạ. "Phu quân, chàng nhìn xem, nơi này có gì khác so với lúc trước chúng ta tới?" Mộ Tê Hoàng quay đầu hỏi Phong Dự. Điện Thái Cực là nơi ở của Mộ Phi Chỉ từ nhỏ đến lớn, vậy nên từ bé ba người họ tới nơi này không ít." "Không có đồ sức, góc bàn cũng được bọc lại." Phong Dự vẫn đáp rất ngắn gọn. Hai mươi mấy năm cũng chưa thấy nơi này thay đổi lớn đến vậy, bây giờ những vật sắc nhọn đều biến mất, cạnh bàn cạnh ghế cũng được bọc lụa, nguyên nhân chắc chắn là vì hài tử còn chưa sinh ra kia, cùng với sự xuất hiện của nữ nhân trước mặt. "Vương tỷ, Phong tướng quân." Thẩm Hành Vu ôm bụng bự chào hai người một tiếng, sau đó mới nghi hoặc đánh giá đại điện. "Không cần nhìn, Phi Chỉ không hiểu có chuyện gì ra ngoài trước rồi. Thạch Lưu, còn không mau đỡ chủ tử ngươi ngồi xuống." Mộ Tê Hoàng sai Thạch Lưu. "Vậy à..." Thẩm Hành Vu lên tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ. "Tính một chút chắc là bảy tháng rồi." Tuy hiện giờ Mộ Tê Hoàng vẫn mang vẻ kiêu ngạo, nhưng về đã gả làm vợ người nên nói chuyện cũng ôn hòa hơn rất nhiều, điều này khiến Thẩm Hành Vu rất ngạc nhiên. "Ừm." Thẩm Hành Vu gật đầu "Bẩy tháng rồi." "Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ này?" Mộ Tê Hoàng sao có thể không thấy nét ngạc nhiên trong mắt Thẩm Hành Vu "Vương tỷ đột nhiên dịu dàng như vậy, ta có chút không quen." Thẩm Hành Vu cười nham nhở. "Hừ." Mộ Tê Hoàng hừ một tiếng, nhấc trà lên nhấp một ngụm, nói nàng dịu dàng, không được, nói như vậy nàng tiếp không nổi nữa. "Đúng rồi, cái người quỷ không ra quỷ người không ra người kia là thúc thúc của ta sao? Sao ta không biết mình còn có một thúc thúc?" Mộ Tê Hoàng đột nhiên nhớ tới Đỗ Trọng, vì thế liền nói. Nghe vậy, Thẩm Hành Vu hơi rũ mắt, sau đó cười nói: "Hắn đang ở Ly viên, nghe phu quân nói, đó là nơi trước kia mẫu phi của sư thúc ở." "Mắng nhiều năm như vậy, chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, vậy mà lại là trưởng bối của ta." Mộ Tê Hoàng nghĩ đến điều này thì phát cáu. "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đến Ly viên xem một chút." Mộ Tê Hoàng dặn dò Thẩm Hành Vu, sau đó như một cơn gió lôi kéo Phong Dự chạy ra ngoài. Thẩm Hành Vu nhìn bóng dáng hòa hợp của hai người, vui vẻ nở nụ cười. "Nương nương, vương thượng dặn nô tài, muốn nô tài nói cho người, vương thượng sẽ sớm quay lại." Phúc Hải nói với nữ tử đang cười ngọt ngào, Thẩm Hành Vu xoa bụng mình gật đầu, không suy nghĩ gì. Bên này, Mộ Tê Hoàng kéo Phong Dự chạy nhanh, kết quả vừa chạy đến vườn hoa nhỏ, nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, sau đó liền thấy thân thể nhẹ bẫng, bị đặt lên một vật, đến khi kịp phản ứng, Phong Dự đã ôm nàng lên một ngọn cây đại thụ, hắn khống chế hai tay của nàng, đôi mắt đen tuyền không nhìn ra cảm xúc gì, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Mộ Tê Hoàng cảm thấy lạnh dọc sống lưng, nàng nhíu mày, than với Phong Dự: "Chàng làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt ." "Nàng chảy nhiều mồ hôi." Phong Dự không biến sắc nói một câu. "Ta không muốn hóng gió bằng cách này." Đôi mắt phượng của Mộ Tê Hoàng trừng Phong Dự "...." Hai người còn chưa tới Ly Viên, đã ngửi được mùi thuốc đông y bay lại, nhìn thấy từng làn khói trắng tỏa ra. Đến khi đi vào, tròng mắt mth suýt nữa thì rớt, chỉ thấy trong sân, giữa hai cây đại thụ treo mấy sợi dây thừng, cành lá xum xuê tạo thành một bức tường chắn gió tự nhiên, mà trên mấy sợi dây thừng là một người đang nằm vắt vẻo, tóc dài màu trắng buông xuống chạm đất, dưới thân cây, mấy cái nồi đang bốc khói trắng, mùi thuốc đông y tỏa ra. "Quái vật, ngươi đang làm gì trong này?" Mộ Tê Hoàng nhất thời không chấp nhận được chuyện Đỗ Trọng là thúc thúc mình, nên tức giận rống lên với Đỗ Trọng. "Ha ha, ngươi đã không hiểu, nói với ngươi cũng vô dụng." Đỗ Trọng vẫn giữ nguyên tư thế, mắt cũng không thèm mở, chỉ cười mấy tiếng. "Ngươi không nói sao ta hiểu? Vương thúc?" Mộ Tê Hoàng có ý xấu, đột nhiên muốn trêu đùa Đỗ Trọng. "Đừng gọi ta là vương thúc, ta chỉ ngẫu nhiên có hứng ra tay giúp thôi." Lần này Đỗ Trọng ngồi dậy, hắn quay mặt vào hai người, dùng một tư thế lười biếng, đôi mắt tím nhìn chằm chằm Mộ Tê Hoàng, bên trong có hàn khí như thể cảnh cáo Mộ Tê Hoàng nhớ kỹ lời hắn vừa nói. "Keng." Một tiếng vang lên, kiếm bị rút ra khỏi vỏ nhưng lại có lực mạnh đánh trở về. "Ngươi tìm được nam nhân tốt đấy." Đỗ Trọng liếc nhìn Phong Dự vừa đông kiếm, sau đó lại nằm xuống, giọng điệu âm trầm. "Ngươi nấu những thứ thuốc này làm thế?" Mộ Tê Hoàng nhìn Phong Dự với ánh mắt không có việc gì, sau đó nền kéo hắn đến gần những lò thuốc nhìn, theo sự hiểu biết của Mộ Tê Hoàng về Đỗ Trọng, nhất tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến mình mệt mỏi như vậy, sao lại sắc thuốc trong này? Ngoại trừ Mộ Phi Chỉ nàng không nghĩ ra lý do để Đỗ Trọng tự nguyện ở vương cung. Tuy giữa bọn họ có chung huyết thống thúc cháu nhưng trên thực tế dùng hai chữ huynh đệ sẽ gần gũi hơn. "Cẩn thận chạm vào, Mộ Phi Chỉ sẽ tìm ngươi liều mạng." Đỗ Trọng tốt bụng nhắc nhở. "Hắn làm sao vậy?" Lần này là Mộ Tê Hoàng và Phong Dự cùng hỏi. ..... Mộ Phi Chỉ đến cửa cung tìm một con ngưa, đầu tiên là đến Thiên Cơ lâu thay quần áo, đeo mặt nạ sau đó mới mang theo Hắc Ưng đến Thiên Hương lâu "Vị khách quan này, người muốn gì?" Thiên Hương lâu là nơi bán điểm tâm nổi tiếng nhất trong kinh thanh, tiểu nhị bên trong luôn ra nghênh đón khách, bây giờ nhìn vị khách trước mặt, tuy dáng vẻ không khác thường nhưng toàn thân lại toát ra quý khí, hắn đã là tiểu nhị nhiều lắm, đón tiếp nhiều loại người, cũng coi như luyện được mắt nhìn người, vì thế cúi đầu, lập tức hỏi Mộ Phi Chỉ "Ta muốn gặp ông chủ của các ngươi." Mộ Phi Chỉ ném hai thỏi vàng vào tay tiểu nhị, giọng điệu cực kì quyết đoán nói. "..." Tiểu nhị kinh ngạc sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt kính sợ đánh giá Mộ Phi Chỉ một lần nữa, lúc này mới liên tục gật đầu, chạy vào trong Không phải nhanh mà ngược lại, một lúc sau Mộ Phi Chỉ mới được mời lên nhã gian ngồi, ở bên trong chờ một lúc mới gặp được ông chủ. Tuy ông chủ này là người buôn bán nhưng dáng người lại rất thư sinh, hắn mở cửa nhìn thấy Mộ Phi Chỉ vẫn đang bình tĩnh ngôi đó, vì vậy mỉm cười nói: "Bận quá nhiều việc không tiếp đón ngay được, làm phiền vị công tử này đợi lâu như vậy, xin hỏi công tử tìm tại hạ có chuyện gì?" "Ta chỉ có một chuyện, muốn tìm người làm bánh dẻo giỏi nhất ở đây."