"Chuyện Lục vương tử sống hay chết không phải nên hỏi vương thượng sao? Đến ngay cả đệ đệ thân sinh, người còn có thể giết, thì một người thúc thúc thì tính làm gì?"Tả tướng nói một cách căm hận, vừa nghe là biết, ông ta cũng không tìm được vị lục vương tử thần bí kia, chỉ là muốn mượn tên tuổi của Lục vương tử để chống đồi lại Mộ Phi Chỉ. "Khách khách." Đột nhiên trên đài nổi lên một trận gió âm lãnh, một tiếng cười âm hiểm lạnh lẽo giống như nước đá giội thẳng vào sau lưng tả tướng. Ông ta chỉ cảm thấy phía sau lưng âm u lạnh cả người. "Tả tướng đang nguyền rủa bổn vương còn trẻ mất sớm?"Một tiếng cười âm hiểm kèm theo câu nói đó ngay lập tức làm suy nghĩ của mọi người nổ tung, trừ bỏ nam nhân áo trắng đang ngồi lười biếng ở trên ghế kia. Mọi người giương mắt nhìn lại, ngay cả tả tướng cũng giật mình nghiêng người để nhìn. Chẳng biết lúc nào có một nam nhân đầu đầy tóc trắng đứng trên đài cao. Cả người hắn mặc một bộ cẩm bào màu đỏ sậm, màu tóc trắng hiếm có được cốt lên bằng cây trâm ngọc. Khuôn mặt còn đẹp hơn nữ tử kia khiến cho mọi người xung quanh thét chói tai. Ông ta giương mắt nhìn đôi con ngươi màu tím lưu chuyển kia, tả tướng liền cảm thấy lo sợ. "Ngươi... Ngươi là..." Đồng tử trong mắt tả tướng đồng tử nhất thời mở lớn, ông ta không dám tin mà nhìn người trước mắt, đến cả Phúc Hải đứng ngay bên cạnh Mộ Phi Chỉ cũng cả kinh. Hóa ra, hóa ra vị chủ tử kia vẫn còn sống, lại còn là vị quỷ y đại nhân này. "Tả tướng đại nhân, ngươi cảm thấy ánh mắt của bổn vương có thể làm giả được sao?"Đỗ Trọng đến bên cạnh tả tướng ngồi xuống, cười âm hiểm, khiến tả tướng nghe được mà da đầu run lên. Tả tướng trừng to mắt, cặp mắt tím kia đúng là đời sau của vu tộc. Ông nội của Mộ Phi Chỉ, đồng thời cũng là Hoài Nam vương tiền tiền nhiệm, lúc hơn năm mươi tuổi quả thật có cưới một vị nữ tử có con ngươi màu tím, lai lịch không rõ. Chẳng qua nữ nhân kia cũng không sống được mấy liền chết một cách khó hiểu. Từ đó về sau, trong cung cũng không còn tin tức của Tiểu Vương Tử. Người đời đều cho rằng hắn ta cũng chết trong trận ngoài ý muốn kia, giống như mẫu thân của hắn. "Chuyện quản lý thiên hạ này, bổn vương không có chút hứng thú nào cả. Ngược lại việc giết người, bổn vương lại rất là tinh thông . Nếu vừa rồi tả tướng đã nguyền rủa bổn vương tráng niên mất sớm, không bằng bổn vương mượn thân thể này của tả tướng để hoàn thành ý nguyện của tả tướng?" Không biết khi nào thì đỗ trọng đã lấy ra một tiểu chủy thủ từ trong ống tay áo, nhìn tả tướng giống như một người chết, lưỡi dao sắc bén kia để ngay ở trên mặt của tả tướng vẽ vẽ. Thêm vào đó, bộ dạng yêu mị và giọng nói của Đỗ Trọng, lại càng làm cho phía sau lưng người ta phát lạnh, cho nên dưới sự kinh sợ liên tục, trên đầu tả tướng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. "Chơi đủ chưa?" Mộ Phi Chỉ đứng dậy, nhíu mày nhìn bóng dáng màu đỏ kia, hỏi. "Đủ rồi." Đỗ Trọng lại cười âm hiểm hai tiếng, đi lên phía trước, đứng ở bên người Mộ Phi Chỉ. Mộ Phi Chỉ nhìn về phía mọi người, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Truyền khẩu dụ của ta, tả tướng có ý đồ mưu phản, xử trảm ngay lập tức." Ngày hôm nay, người bị xử trảm cuối cùng chính tả tướng, đầu của tả tướng rơi ở một khắc kia, tất cả quan binh chung quanh hữu tướng phủ đều được bỏ lệnh cấm. Mộ Phi chỉ cũng ban ra một đạo thánh chỉ rửa oan cho hữu tướng. Chẳng qua, tại trong vòng vài ngày sau đó, chuyện này vẫn được tất cả mọi người nói chuyện say sưa, không chỉ vì vận mệnh của tả tướng, hữu tướng được xoay ngược lại, còn bởi vì vị vương gia có dung mạo tuấn mỹ, mái tóc trắng xóa kia đột nhiên xuất hiện. Cao hứng nhất là một đám nữ tử ở trong kinh đô, bọn họ nghĩ, không còn một Thanh Bình hầu, kết quả lại có một nam nhân đẹp hơn so với Thanh Bình hầu. Hơn nữa còn là một vương gia, có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, trong tương lai, Đỗ Trọng sẽ trở thành tính nhân trong mộng của rất nhiều khuê nữ tử. Bên ngoài nháo loạn lật trời, trong cung cũng nháo loạn vô cùng. Cũng khó trách, Mộ Phi Chỉ giấu tin tức này quá ký, đến ngay cả Mộ Tê Hoàng cũng không biết thân phận chân thật của Đỗ Trọng. Hiện giờ thân phận chân thật của Đỗ Trọng được vạch trần, tự nhiên sẽ dẫn tới việc trong cung nhấc lên cơn sóng gió động trời. Người trước kia rất sợ Đỗ Trọng, hiện giờ trong ánh mắt nhìn hắn lại thêm vài phần kính sợ. Tóm lại, Đỗ Trọng vẫn là người bọn họ không dám tiếp cận như cũ. Thẩm Hành Vu cũng bị tin tức này dọa làm nhảy dựng lên. Nhưng khi nhìn bộ dáng của Đỗ Trọng đi theo Mộ Phi Chỉ vào Thái Cực điện, bỗng nhiên Thẩm hành Vu liền hiểu ra. Nàng vẫn cho là Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng có sự liên hệ không quá chặt chẽ, giống như là quan hệ bằng hữu chân chính. Bởi vì đối với Mộ Thiếu Khanh, từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ luôn có sự lo lắng không yên. Nhưng đối với Đỗ Trọng, đường như hắn luôn luôn yên tâm giao chuyện cho Đỗ Trọng, thậm chí còn dẫn Đỗ Trọng đi Thiên Cơ lâu. Huống hồ, Đỗ Trọng vốn là quỷ y, lại thường thường ngốc ở trong vương cung, hóa ra, giữa hai người bọn họ còn có một tầng quan hệ như vậy. "Sư thúc đem tóc buộc lên như vậy rất đẹp mắt." Trong lúc Thẩm Hành Vu đang suy nghĩ, hai người kia đã đến trước mặt nàng, nàng giương mắt nhìn Đỗ Trọng đầu tóc chỉnh tề, mỉm cười nói. "Nếu không phải vì cứu trận, ta sẽ không thèm ăn mặc chỉnh tề như vậy đâu." Đỗ Trọng nghe Thẩm Hành Vu nói như vậy, tay rút cây trâm màu tím kia xuống, một đầu tóc trắng liền rơi ra. Ngay khí mái tóc kia tung bay rơi xuống trong một cái chớp mắt, Thẩm Hành Vu phát hiện, bộ dáng của vị sư thúc yêu nghiệt này của nàng thật sự rất đẹp, làn da quá trắng, rất giống bộ dáng của quỷ. "Đã nghe hết?" Mộ Phi Chỉ giữ lấy bả vai của Thẩm Hành Vu, vẫy tay bảo hạ nhân lui ra, trong điện chỉ còn lại có ba người. "Uhm." Thẩm Hành Vu gật đầu, Đỗ Trọng lại lười nhác, ngồi ở một bên ngả người ra sau. "Có cảm giác gì?" Mộ Phi Chỉ căng thẳng hỏi. "Có chút kinh ngạc."Thẩm Hành Vu nói thật. "Nếu không, lúc Bảo Bảo sinh ra, ta liền thoái vị cho hắn, chúng ta tìm một chỗ sống tự do đi."Mộ Phi Chỉ ôm lấy Thẩm Hành Vu, mở miệng cười lớn. "Ta sẽ để cho hài tử của ngươi vĩnh viễn không thể sinh ra."Đỗ Trọng quay đầu lại, hung tợn nói với Mộ Phi Chỉ. "Sao các ngươi có thể nhận ra nhau?"Thẩm Hành Vu rất tò mò, làm sao Đỗ Trọng lại có thể vừa có được một thân y thuật tuyệt đỉnh, lại vừa có thể chạm trán với Mộ Phi Chỉ. "Việc này vẫn nên là nói từ chỗ phụ vương của ta.” Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp mát lạnh, chậm rãi kể hết mọi chuyện xưa. Hóa ra, ông nội của Mộ Phi Chỉ khi hơn bốn mươi tuổi, đi săn thú liền gặp được một vị nữ tử mờ mịt bất lực, lưu lạc một mình ở trong rừng cây. Trêm đầu vị nữ tử không có một chút trang sức gì cả, mái tóc dài đen sẫm tóc cứ thả rối tung sau lưng như vậy. Một vị thiếu nữ mờ mịt không biết chuyện đời, một người là vương thượng mặc dù đang ở tuổi trung niên nhưng sức quyến rũ vô cùng. Chuyện tốt của hai người cứ như vậy mà thành. Sau khi nữ tử được Hoài Nam vương mang về cung, thì được sắp xếp bảo hộ rất tốt, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy nàng. Cứ như vậy, hai người có tuổi chênh lệch lớn lại sống một cuộc sống mỹ mãn vài năm trong chốn thâm cung. Chẳng qua, sau này chuyện xảy ra quá đột nhiên. Vốn ly viên được bảo vệ bởi đám ngự lâm quân trung điệp kia lại bị người ngoài xâm nhập lặng lẽ. Một đêm đó, khắp cả Ly Viên đều tràn ngập hương vị của máu tươi. Nàng kia nhận thấy mình không thể thoát được, trước tiên liền dấu con trai của mình trong ngăn tủ quần áo ở cạnh giường. Sau đó ra sức chém giết với đám thích khách không biết kia. Người con trai mới chỉ có bốn tuổi xuyên qua khe hở của ngăn tủ, nhìn máu trên người mẫu thân càng ngày càng nhiều, màu sắc từ đỏ tươi trở thành đỏ sậm. Tuổi của bé quá nhỏ cho nên cuối cùng đứa bé đó không nhịn được mà gọi một tiếng "mẫu phi". Những người đó nhìn thấy đứa bé còn mang hơi sữa này, hiển nhiên rất là chấn động. Nhưng bọn chúng cũng không vì tuổi hắn còn nhỏ mà bỏ qua hắn. Sau khi, nhưng được mẫu thân của hắn bảo vệ, nhưng hắn vẫn bị một chưởng mạnh mẽ đánh trúng phía sau lưng. Trong nháy mắt, mái tóc đen của tiểu oa nhi nhanh chóng biến thành màu trắng. Ngay khi lưỡi dao sắc bén kia sắp sửa đâm vào thân thể mẹ con hai người, Hoài Nam vương liền chạy tới. Lúc Hoài Nam vương mang theo thân tín đuổi tới, nàng kia đã mất đi hơi thở, máu đỏ sậm thấm đẫm quần áo của tiểu oa nhi. Tiểu oa nhi bị chưởng phong đánh trúng, cho nên tóc trở lên bạc trắng, và bị hôn mê, Hoài Nam vương rất thương tâm, sai người thiêu đốt Ly viên, công bố ra bên ngoài là mẹ con hai người đều đã qua đời. "Về sau sư thúc như thế nào?"Thẩm Hành Vu lôi kéo tay áo của Mộ Phi Chỉ, nhìn vẻ mặt Đỗ Trọng trầm tĩnh, vội vàng hỏi. "Về sau, ông nội bệnh nặng không dậy nổi, không tới một năm liền đã qua đời. Trước khi mất, ông ấy giao hài tử kia cho phụ vương ta. Ông ấy dặn dò đi dặn dò lại cho phụ vương của ta, không cho phép hài tử kia bước vào con đường làm quan, sống một cuộc sống nghèo khó trường thọ. Hài tử kia vẫn ở Thiên Cơ lâu. Sau đó, tuy độc trên người đã được giải, nhưng tóc thì không còn biện pháp trở lại màu sắc ban đầu. Sau này, hài tử kia đi ra ngoài học y, mãi cho đến rất nhiều năm sau, hai chúng ta mới gặp lại ở trong Thiên Cơ lâu." Mộ Phi Chỉ chậm rãi nói hết mọi chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vu. "Phu quân, không phải là phụ vương mất khi chàng được bốn sao?"Thẩm Hành Vu nghĩ, những việc này làm sao ngươi biết được? "Đến bây giờ cái chết của phụ vương và mẫu hậu vẫn còn không có rõ ràng. Đúng là phụ vương đi rất vội vàng, nhưng ông ấy có để lại một phong thư ở Thin Cơ lâu cho ta, nhờ một vị lâu chủ giao để cho ta."Mộ Phi Chỉ lắc đầu, cái chết của phụ mẫu là tảng đá lớn nhất trong lòng hắn. "Vậy... hung thủ ám sát mẫu thân của sư thúc?"Thẩm Hành Vu nói tới đây có chút xoắn xuýt, nàng không biết có nên tiếp tục nói hết hay không. "Nàng cũng nghĩ là do phụ vương phái người ám sát bà ấy?"Mộ Phi Chỉ nhìn Thẩm Hành Vu, khóe môi vẫn mang theo ý cười. "Đúng vậy. Quả thực là ta đã nghĩ như vậy."Thẩm Hành Vu do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.