Hai người trải qua thời gian ngọt ngào, nhưng mà luôn có người sẽ tới quấy rối. Hôm nay lúc lâm triều, một vị đại nhân rất già đi ra, đầu tiên là cúi đầu thật sâu với Mộ Phi Chỉ, sau đó nghiêm túc nói: “Vương thượng, hôm nay nạn hạn hán ở Hải thành đã được dẹp, Vương hậu nương nương cũng đã xứng danh, có phải nên suy tính một chút chuyện Vương tử không? Dù sao, Vương hậu nương nương gả vào cung cũng đã nửa năm, có phải là...” “Là không phải cái gì?” Mộ Phi Chỉ ném một cái tấu chương đến bên chân lão thần tử, phát ra một tiếng loảng xoảng, khiến lão thần tử này giật mình. “Tiền lão, Cô vương nhớ là, cháu của ngươi đến bây giờ cũng chưa có con nối dòng, chuyện nhà mình không trông mom mà ngươi còn muốn trông nom chuyện tình nhà Cô vương sao, lá gán ngươi to cỡ nào?” Mộ Phi Chỉ đứng lên, mang theo khí tràng bức người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiền đại nhân. Nhà Tiền lão đã con một mấy đời, nhưng mà tới thế hệ tôn tử thì không ính được con trai, chính thê sinh vài đứa đều là nữ nhi, tiểu thiếp cũng như thế, người ngoài đều truyền rằng thế hệ này bị nguyền rủa không sinh được nhi tử. Mộ Phi Chỉ lấy chuyện này bắt bí khiến cho hắn không nói nên lời. “Chuyện này cô vương không muốn nghe thấy lần thứ hai, đương nhiên, nếu như có người muốn chết thì cô vương cũng không để ý. Dù sao, mấy năm nay số người ăn chơi rảnh rỗi cũng hơi nhiều, thanh lọc một lần cũng được.” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người mang theo Phúc Hải ra khỏi đại điện, Mộ Phi Chỉ phân phó cho Phúc Hải: “Chuyện hôm nay không được để rơi vào tai Vương Hậu.” Hắn muốn bảo vệ nàng chu đáo toàn bộ, hắn không muốn giữa hai người bị xen lẫn cái gì. “Vâng, lão nô tuân mệnh.” Phúc Hải hiểu rất rõ quan hệ của hai vị chủ tử. Trở lại điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ không thấy bóng dáng Thẩm Hành Vu, hắn lạnh lùng nhìn Thạch Lưu. Thạch Lưu vội vàng cúi đầu, sợ muốn chết: “Bẩm Vương thượng, chủ tử còn đang nghỉ ngơi.” Mộ Phi Chỉ nghe thấy thế thì có chút bận tâm, mấy ngày gần đây Thẩm Hành Vu ngủ rất nhiều. Trước khi bị thương, Thẩm Hành Vu yêu ngủ cũng đúng, bởi vì nguyên nhân quả thực là do Mộ Phi Chỉ, từ lúc Mộ Phi Chỉ được khai trai thì gần như hàng đêm không tha cho Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu thường hôn mê nửa đường. Nhưng mà từ sau khi nàng bị thương, cho dù bị nghẹn tới mức sắp nội thương, Mộ Phi Chỉ cũng không chạm vào nàng, nhưng mà như thế mà Thẩm Hành Vu vẫn yêu ngủ như vậy, Thẩm Hành Vu có chút lo lắng, có phải là dùng máu Cầu Cầu, trên người Thẩm Hành Vu xảy ra phản ứng gì không tốt nên mới thế không. Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn vội vàng đi lên trước, ngồi bên giường, vỗ vỗ khuôn mặt Thẩm Hành Vu, nhẹ nhàng gọi: “A Vu, Tỉnh.” Thẩm Hành Vu đang ngủ say, kết quả là bị Mộ Phi Chỉ gọi dậy, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, bất mãn nói với Mộ Phi Chỉ: “Làm sao?” “Có phải trên người nàng có gì không khỏe không?” Mộ Phi Chỉ chỉ sợ nàng có chỗ nào không thoải mái. “Phu quân, ta còn muốn ngủ tiếp một lát.” Thẩm Hành Vu lắc đầu, quấn chăn lại. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của nàng, Mộ Phi Chỉ cũng không suy nghĩ nhiều, sờ lên trán nàng, thấy không có gì khác thường thì cũng không ầm ỹ nàng nữa. Giằng co hơn mười ngày, Mộ Phi Chỉ cho rằng gần tới cuối năm, trong nội cung có nhiều chuyện, nàng có chút mệt mỏi, không nghĩ gì khác. Vài ngày sau, rốt cuộc Thẩm Hành Vu đón đêm trừ tịch đầu tiên tại Hoài Nam, dựa theo phong tục Hoài Nam, lễ trừ tịch hàng năm đều tổ chức cung yến, mở tiệc chiêu đại những đại thần và thương nhân đã bỏ công sức vì quốc gia trong một năm. Nhưng năm nay hạn hán ở Hải thành vừa qua đi, Mộ Phi Chỉ không phô trương lãng phí như vậy, chỉ để cho các quý phụ tiến cung bái kiến Vương hậu, về phần cung yến thì hủy bỏ chờ năm sau. Thẩm Hành Vu không biết quy củ này, sáng sớm trừ tịch mang theo Thạch Lưu và Hoa Dung tới điện Ngô Đồng tìm dược liệu, bởi vì nàng chứa rất nhiều dược liệu trong này, nên ở đây giống như một không gian riêng tư của nàng. Nhưng nàng còn chưa lấy đồ xong, Thẩm Hành Vu bắt đầu choáng váng, bởi vì không biết vì sao trong điện Ngô Đồng có một nhóm quý phu nhân, các nàng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, mang theo hơi thở của năm mới. Chỉ có điều, thái độ đối với Thẩm Hành Vu thì các quý phu nhân này còn cần phải nâng cao. “Cấp bậc lễ nghĩa đến là được rồi, Bổn cung có chút mệt mỏi, các ngươi cứ tự nhiên.” Thẩm Hành Vu ngồi ở thượng vị tiếp nhận lễ bái xong, cũng không muốn tốn thời gian với những người này. Nhưng ai biết, những quý phu nhân này hoàn toàn không hiểu thân phận của Thẩm Hành Vu trong cung đã cao đến một mức không ai sánh bằng, các nàng thậm chí quên lời dặn của trượng phu. Bởi vì trong mắt những người này, Thẩm Hành Vu là một người không có xuất thân còn chiếm lấy cơ hội của nữ nhi các nàng, cho nên đã xảy ra cuộc đối thoại phía dưới. “Vương hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ nên có phong phạm của Phượng tôn, phải ân huệ cùng hưởng, như thế Hoài Nam của chúng ta mới có thể hưng thịnh.” “Quan hệ quân thần cần có nữ nhân trợ giúp, Vương hậu là người hiểu đạo lý như vậy, nhất định hiểu được lời nói của lão phụ.” “Vương hậu nương nương...” Thẩm Hành Vu hoàn toàn không ngờ, sẽ phát sinh ra việc như vậy, tới đây nửa ngày hóa ra nguyên nhân là tới khuyên bảo nàng phải ‘Thâm minh đại nghĩa”. Bên tai nghe lời những người kia ồn ào, Thạch Lưu tri kỉ nói với Thẩm Hành Vu: “Chủ tử, chúng ta về thôi.” Đám người kia quả thực huyên náo muốn chết. “Đương nhiên phải về, nhưng mà trước khi đi, ta có vài thứ muốn gửi cho các nàng.” Thẩm Hành Vu nhìn thấy nam nhân đi từ xa, nàng cười với hắn, nụ cười kia chiếu sáng cả tòa cung điện. “Đến lâu như vậy mà còn không biết trở về sao?” Mộ Phi Chỉ bất đắc dĩ hỏi Thẩm Hành Vu, nàng rời khỏi hắn đã một canh giờ rồi, vì vậy hắn không nhịn được chạy tới xem, không ngờ ở đây náo nhiệt vậy, nhìn hàng lông mày của nàng hơi nhắn, Mộ Phi Chỉ hoàn toàn không coi những tiếng ồn ào không ra gì. “Thật ồn ào.” Thẩm Hành Vu chu mỏ, dán vào ngực Mộ Phi Chỉ. “Bình thường thủ đoạn đối phó với ta đâu hết rồi, hay là nàng không muốn mở miệng, chờ ta trở lại đuổi người?” Mộ Phi Chỉ không e dè mà kề tai nói nhỏ với nàng trước mặt mọi người. Một đám quý nhu nhân đã quỳ xuống, nhưng khi nhìn Mộ Phi Chỉ thân mật với Thẩm Hành Vu, trong mắt các nàng là tràn đầy không cam lòng và xem thường. Chỉ là dùng sắc quyến rũ mà thôi! Lúc này, các nàng đánh giá trong lòng như thế. “Mộ Phi Chỉ, câu nói vừa rồi là con của chàng nói với chàng.” Thẩm Hành Vu làm ổ trong lòng nam nhân, nắm một tay Mộ Phi Chỉ bỏ lên bụng mình Mộ Phi Chỉ sững sờ, cảm giác có ngàn bông pháo đang nở rộ trước mặt mình, mãi hắn mới có phản ứng, bàn tay xoa lên bụng Thẩm Hành Vu, sau đó trong nháy mắt bế Thẩm Hành Vu lên, lạnh lùng phân phó cho Phúc Hải ở sau lưng: “Cắt toàn bộ lưỡi của các nàng cho ta.” “...” “Mỗi nhà lại đưa tới mười cơ thiếp.” Bọn họ đã có lá gan làm, thì phải khiến cho bọn họ nếm thử mùi vị hậu viện bốc lửa. “Vương thượng thứ tội!” Một đám quý phu nhân sợ tới mức quỳ xuống toàn bộ. Nam nhân ôm nữ nhân dừng bước, nghĩ nghĩ, mọi người ở đây tưởng rằng có thể xoay chuyển thì bỗng nhiên hắn nói: “Cãi nhau quấy rầy đến thanh tĩnh của Vương hậu và tiểu Vương tử, thôi, chém toàn bộ!”