Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 299 : Không dễ làm a

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say sưa của Vô Huyên, nếu mà y vẫn còn sức lực mà nói, thì khẳng định là y muốn táng hắn đến khi cái miệng của hắn thành một cái miệng rộng thì thôi. Bất quá, thật đáng tiếc, chính là, Ly Hận Thiên một chút sức lực cũng đều hoàn toàn không có nữa… Đêm qua, cái loại phương thức làm đó, đã muốn đánh rớt nửa cái mạng già của y rồi a… Lần trước, ứng phó với ba tên bọn hắn, cả người của y chỉ còn sót lại chút sức lực mà cho Ly Lạc một cái bạt tay, nhưng còn hiện tại, y chỉ có thể giương mắt nhìn người thôi a… Bất quá, không chỉ là thân thể thoải mái lại không có cảm giác giống như bị khoét rỗng, lại kiệt sức gì cả đi… Ngày hôm qua, hai tên này cũng không cột lấy nam căn của y, khống chế số lần cao trào của y… Hẳn là, điều này vốn không phải là ảo giác. Ly Hận Thiên cảm thấy thể lực của y tựa hồ như so với trước đây, lại tốt hơn một chút… Tiếp theo, y lại khóc không ra nước mắt a. Y không muốn ở trên cái loại chuyện này, lại có cái thiên phú gì a… Ly Hận Thiên chậm chạp bò dậy giống như ốc sên vậy. Y thở dốc dựa vào thành giường. Loại mỏi mệt kèm theo cảm giác nhức mỏi  này, y vốn đã quen, chỉ là hôm nay, đôi mắt có chút đau… Y hung hăng chớp mắt hai cái, khô khốc, có chút xót người… Tối hôm qua, y hoàn toàn khóc ra, quá nhiều đi. Không có cách nào cả, ai kêu, cả hai tên này lăn lộn y đến vậy, không khóc mới là kỳ quái đi… Ban đầu, cả hai đềucùng ở trước sau mà tiến vào, tiếp theo, càng chơi chơi thì cả hai lại càng chơi đến cao hứng… Hai tên gia hỏa này, bắt đầu thay đổi ra nhiều tư thế đa dạng khác nhau… Một tên ôm hắn, hoặc là ngồi, hoặc là nằm trên giường. Một tên còn lại đứng trên mặt đất. Thân thể của y lại bị cả hai vừa làm vừa treo trên không. Cũng không cho y quá nhiều không gian để cử động hay thời gian để nghỉ ngơi, làm cho thân thể y mở rộng đến mức độ lớn nhất mà phun ra nuốt vào cả hai… Hai tên này còn kẹp y ở giữa mà đứng ở trên mặt đất. Kinh khủng hơn, đó chính là, cả hai ép y di chuyển đi khắp nơi ở trong phòng… Vô Huyên còn nảy ra cả ý định, là đặt y ở trên bệ cửa sổ, cả hai phân ra, một đứng ở trong, một đứng ở ngoài ngoài, mỗi người đến mà tới làm một lần. Bất quá, cái ý nghĩ hương diễm này liền bị đánh mất, bởi đã bị tiếng cầu xin Ly Hận Thiên gần như thét chói tai ngăn lại… Đó là cái sân ngoài trời, Ly Hận Thiên không muốn khiến cho Văn Diệu phải bị mất mặt. Bởi, thân phận của y, đã ở tại ngay ngày đầu tiên về Văn phủ, đã được Văn Diệu lập tức nói ra mất rồi… Vốn dĩ, mối quan hệ phụ tử giữa hai người bọn họ đã liền không quá bình thường rồi. Hiện tại, lỡ để cho người khác nhìn thấy y hồ nháo cùng hai tên này, nói xem, thể diện của Văn Diệu còn có thể đặt ở đâu được nữa đây… Thấy Ly Hận Thiên là thật sự không muốn đi, cả hai cũng liền không khó xử y nữa, nhưng mà nhanh chóng, cả hai lại lập tức nghĩ ra ý nghĩ đa dạng khác a… Giống như khi nãy cả hai vừa cùng vào lần đầu tiên, cả hai mặt đối mặt với nhau, lại để cho Ly Hận Thiên ngồi nghiêng… Tiếp theo, bọn hắn từ hai bên tiến vào. Khâm Mặc nói cho y nghe, tư thế này gọi là, bạch liên hoa khai…(*) Nhìn cực kỳ giống như là hoa sen đang xoè cánh hoa đang nở bung ra vậy… Chỉ là tâm hoa, chính là, nam nhân, còn ở trước mặt y lại chỉ có thể nhìn thấy màn giường. Hai tên gia hỏa này đều ngồi xuống, hai chân đều chồng lên nhau. Tư thế ngồi này, vừa cử động lên, liền không phải là quá vững vàng. Ly Hận Thiên đang ở một bên lo lắng cho thân thể của mình liệu có bị hai tên này đâm đến rớt xuống một bên giường hay không đây, lại vừa đang ở trong lòng mắng… Đi mẹ ngươi cái gì mà bạch liên hoa khai đi! Bây giờ, lão tử chỉ muốn cho đầu của hai ngươi nở hoa mà thôi ha… Mà, trên thực tế là, đầu của cả hai vẫn rất tốt, đang còn ở trên cổ. Nhưng còn mông của Ly Hận Thiên đã muốn nở hoa rồi a… Hồi ức thảm thiết liền kết thúc ở đây, cả đời này của Ly Hận Thiên đều hoàn toàn không muốn hồi tưởng tiếp xuống nữa… Ngồi vững nghỉ qua hơn một lát, y mới tích góp lại chút thể lực. Đây là phòng ngủ của Văn Diệu, cho nên hạ nhân vốn sẽ không tùy tiện tiến vào. Y cân nhắc, muốn đi tìm người hầu mang vào cho y chút nước ấm để tắm. Khắp nơi ở phía dưới của y, đều hoàn toàn là dấu vết trắng đục đã bị khô héo lại, còn ở giữa đùi càng là một mảng chất lỏng sền sệt rối tinh rối mù… Kéo lên thân thể mỏi mệt đibtắm rửa một cái, Ly Hận Thiên sợ Vô Huyên lại đến tập kích. Cho nên,  y dứt khoát vốn không đuổi hạ nhân kia rời đi. Cả hai cách nhau một tấm bình phong liền bắt đầu hàn huyên … Lúc này, Vô Huyên đã triệu hồi quỷ vô lại để ẩn thân. Vì vậy, Ly Hận Thiên cũng không biết hắn đang ở nơi nào. Y cũng không có hứng thú muốn biết, chỉ cần Vô Huyên không tới quấy rầy y thì đã quá tốt rồi… Y vừa ở một bên múc nước tắm, lại vừa ở một bên mở miệng, câu được câu không, hỏi người hầu kia, từ chuyện phong thổ của Đông Vạn cho tới cách làm việc quản lí người của Văn Diệu. Ly Hận Thiên cảm nhận được, hạ nhân này, tựa hồ như thực sùng bái Văn Diệu, một khi đã kể đến Văn Diệu, hắn liền nói nhiều không ít… Nhi tử của mình được người khác hâm mộ, Ly Hận Thiên tự nhiên rất cao hứng. Bất quá, vừa nhắc tới Văn Diệu, y liền không nhịn được mà lại nảy sinh lo lắng. Tuy rằng, y mong muốn Văn Diệu vội đến không thể dư ra thời gian cùng sức lực, để tới quấn quýt y. Y lại có thể trải qua hai ngày được sống yên ổn, chỉ là, lần này, Văn Diệu lại đã bận rộn cũng có chút quá lâu rồi đi… Nói, y không hề nhớ hắn, lại không thể. Đặc biệt là ngày hôm qua bị ngược đãi đến vậy, Ly Hận Thiên là càng thêm nhớ nhung Văn Diệu ôn nhu… – Nhà ngươi… Cái kia, dạo gần đây nhất, Văn Diệu vẫn đang vội cái gì vậy. Hắn đã thật lâu cũng chưa trở lại đây a. Ban đầu, Ly Hận Thiên định kêu Văn Diệu là Tứ gia giống như xưng hô của bọn họ dùng cho hắn vậy. Bất quá, nghe vậy lại có vẻ quá xa lạ. Dù là Văn Diệu, hay là bất cứ ai trong mấy tên gia hỏa này, đều là con của y, là người mà y thích. Cho nên Ly Hận Thiên liền gọi thẳng tên thôi. – Vốn dĩ, hôm nay, Tứ gia đã phải trở về. Người cũng đang trên đường hồi phủ. Nhưng vừa đi được nửa đường, lâm thời liền thay đổi điểm đến, bởi vì vthiếu gia Văn Khang Càng ở bên kia đã xảy ra chuyện. Hạ nhân này, đúng theo sự thật mà đáp lại. Chuyện này là xảy ra vào ngày hôm qua. Sáng sớm hôm nay, toàn bộ Văn phủ đều nghe được lời đồn đãi mà hoàn toàn ồn ào huyên náo cả lên. Đại sự quan trọng, cho nên, Văn Diệu vừa nghe liền lập tức đi ngược trở về, chỉ là bọn họ cũng đều biết, dù cho là Văn Diệu tự mình đi xử lý thì cũng đã không thay đổi được cái gì nữa rồi… Tối hôm qua, sau khi gã Văn Khang Càng đi từ sòng bạc ngầm,  vừa ra ngoài liền biến mất. Gã Văn Khang Càng này, cũng là con nhà giàu, cho nên, đều có tật xấu là háo sắc. Gã thường xuyên vừa nhìn trúng ai, liền dụ dỗ kéo người ta lên trên giường. Vì vậy, gã thường xuyên chơi trò mất tích. Gã lại không thích mang theo tùy tùng, nên, dù là không thấy tung tích của gã Văn Khang Càng, thì vốn cũng không có ai sốt ruột, lại càng không nghĩ tới muốn đi tìm kiếm gã. Bởi, việc gã mất tích vốn thực bình thường. Gã chơi xong rồi liền sẽ tự động trở lại. Thẳng đến buổi sáng hôm nay, gã Văn Khang Càng này lại bị người ta phát hiện ra, cả người trần trụi té xỉu trên đất, nơi gần sòng bạc… Khi đó, trời vẫn còn lờ mờ tối, vẫn còn chưa sáng hẳn, dưới ánh trăng, tất cả mọi cảnh vật đều có vẻ mông lung. Buổi đêm, Dạ Hương Lang vừa làm xong công việc cuối cùng, đang muốn về nhà, liền nhìn thấy ở phía trước, cách đó không xa, có một đoàn thứ gì đó trắng bóng… Mơ hồ nhìn kĩ lại, nhận ra đây là hình dáng của một con người. Xung quanh sòng bạc ngầm này vốn có xác người chết là chuyện thường xuyên, Dạ Hương Lang cho rằng đó là cái thi thể mà thôi, vốn cũng không để ý lắm. Nhưng lúc đi về, ngang qua bên cạnh kẻ nọ, hắn không nhịn được, liền liếc mắt một cái nhìn nhiều hơn một chút, nhưng vừa nhìn thấy kẻ nọ, hắn lại bị dọa đến mặt mũi trắng bệch… Kẻ này không phải là gã Văn Khang Càng hay sao… Trong cả cái thành Phổ Kinh này, có ai lại không biết gã… Dạ Hương Lang theo bản năng liền thét lên chói tai, một âm thanh này của hắn, dẫn tới sự chú ý của mọi gia đình sống ở gần đó, lại càng thu hút đông đúc những người đang chuẩn bị rời khỏi sòng bạc ngầm… Bộ dạng thảm hại của gã Văn Khang Càng, cơ hồ như là ở trong phút chốc, liền đã được mọi người trong thành này chiêm ngưỡng cả rồi đi… Dù Văn Diệu có lợi hại đến mấy, cũng không có cách nào bịt kín được hết tất cả mồm miệng của dân chúng được cả, càng không thể làm cho dân chúng đã chứng kiến được, hoàn toàn mà quên đi chuyện này. Nhưng việc truy bắt hung thủ lại càng khó càng thêm khó… Gã Văn Khang Càng, rõ ràng đã là bị người thi bạo. Chỉ là dấu vết lưu lại ở trên thân của gã lại không giống như là do con người gây ra. Khắp nơi đều là vết bằm do dây leo trói chặt để lại, thậm chí, ở xung quanh miệng huyệt, còn có thể thấy được loại rêu xanh của thực vật bám vào. Tất cả mọi người đều biết rất rõ ràng, đây là, gã Văn Khang Càng đã bị yêu vật tập kích… Tuy rằng, âm mưu cướp ngôi giành lại giang sơn của Vô Huyên vốn đã thất bại, đại quân yêu quỷ cũng đã rút lui khỏi Đế Đô. Nhưng, những yêu quỷ hay náo động vào ngày thường cũng vẫn thường xuất hiện ở nhân gian lại không có bởi vì sự kiện đó mà hoàn toàn biến mất. Sau khi đại chiến kết thúc, lúc tứ phương đại lục, yêu quỷ liền xuất hiện quá nhiều, đã không còn hòa bình giống như trước kia nữa, cho nên loại chuyện này xảy ra cũng đúng là bình thường… Bọn họ chỉ khiếp sợ, do đối tượng bị hại là gã Văn Khang Càng mà thôi. Thái độ của Ly Hận Thiên thực hiền hoà, hạ nhân này lại nhiều chuyện. Vì vậy, Ly Hận Thiên vừa mới hỏi tới, hắn liền thao thao bất tuyệt, kể ra một lần từ đầu đến đuôi cả câu chuyện đã được nghe qua vào sáng hôm nay cho nam nhân biết. Hắn kể đến quá mức sinh động như thật vậy, tựa giống như hắn thật sự tận mắt nhìn thấy được vậy. Hắn rất có tiềm chất làm người kể chuyện a. Bất quá, Ly Hận Thiên lại không bị tài ăn nói của hắn chinh phục, mà là kinh tâm khiếp đảm lan tràn từng đợt lạnh lẽo dâng lên… Hạ nhân này nói đến vị trí cùng tình trạng, bao gồm cả bộ dạng của gã Văn Khang Càng đều tương tự giống như tên đê tiện đã đùa giỡn Vô Huyên khuya hôm qua đến vậy… Ly Hận Thiên khó tránh khỏi phải há hốc mồm. Tối hôm qua, y với Vô Huyên là đã dạy cho huynh đệ của Văn Diệu một bài học sao… Do bị khiếp sợ quá độ, cả nửa ngày, nam nhân càng không thể nhớ tới việc phải múc thêm nước ấm vào, thẳng đến khi, bản thân đánh ra một cái hắt xì, kéo y hồi thần lại. Lúc này, y mới hậu tri hậu giác hỏi hạ nhân này. Bất quá, hiện tại, lại đã không phải là thái độ tùy tiện trò chuyện phiếm nữa rồi. Y trực tiếp nóng vội, – Vị thiếu gia đó của nhà ngươi, hiện tại, thế nào rồi?! Vô Huyên đã ra tay thì tia hi vọng để kẻ nọ còn tồn tại vốn là không lớn rồi đi. Ly Hận Thiên cảm thấy gã Văn Khang Càng này đang lành ít dữ nhiều. Nếu hậu quả là như thế này liền càng không tốt a. Một tiếng rống vang cùng với tiếng nước phát ra ‘ào’ một cái, Ly Hận Thiên lập tức xúc động bật người đứng dậy. Phản ứng quá mức kích động, lại đột ngột vang lên âm thanh lớn đến vậy, dọa cho hạ nhân này hoảng sợ một hồi. Tâm hắn nói, đang lúc này, Ly Hận Thiên lại nổi điên cái gì vậy a. Bất quá, kẻ làm hạ nhân như hắn, gặp phải loại chuyện này cũng thực bình thường, bởi vì vị chủ tử nào lại không phải là người có tâm tình bất định. Cho nên, hắn vừa ở một bên vỗ vỗ trái tim bởi bị giật thót mà đang đập dồn dập, ở trong lồng của mình, vừa đang ở một bên, trả lời Ly Hận Thiên, – Thiếu chút nữa là đã mất mạng. Nếu không phải do Dạ Hương Lang phát hiện ra đúng lúc, thì chỉ sợ là… Mặc dù là như vậy, thì thiếu gia Văn Khang Càng cũng chỉ còn sót lại một hơi tàn mà thôi. Tất cả mọi người đều nói, chỉ sợ là muốn…. Vách ruột của gã Văn Khang Càng đều bị đâm đến nát hoàn toàn rồi, ở phía dưới càng là huyết nhục mơ hồ, ngay cả đầu lưỡi cũng đều bị sưng tấy lên, đến không khép lại miệng được. Ở trong thân thể của gã, vẫn còn không ít dịch nhầy màu xanh biếc như là ở trên thân thực vật tự động tiết ra vậy. Có độc hay không, bọn họ vẫn còn chưa biết được, nhưng chỉ riêng với một đám vết thương bên ngoài của gã Văn Khang Càng cũn đã quá nặng rồi đi… Chỉ sợ là không sống nổi nữa rồi. Ly Hận Thiên có chút khó xử… Một mặt, y vừa hy vọng gã Văn Khang Càng này vốn không cần sống tiếp nữa, bởi vì như vậy, sẽ không có kẻ nào còn sống để khai ra kẻ chủ mưu là Vô Huyên. Với cả, gã Văn Khang Càng này lại là huynh đệ của Văn Diệu, y lại không mong muốn, mối quan hệ khó khăn này giữa bọn họ đang có chút khởi sắc lại vì chuyện này mà lần thứ hai, lâm vào cục diện bế tắc… Về mặt khác, y lại không muốn để cho gã Văn Khang Càng phải chết. Cũng giống như lý do trên, gã vốn là huynh đệ của Văn Diệu. Gã Văn Khang Càng đã xảy ra chuyện, khẳng định là, Văn Diệu sẽ phải bị liên lụy vào… Thật không dễ giải quyết… Ngay trong lúc, Ly Hận Thiên đang mặt ủ mày ê, cảm thán sâu sắc ý nghĩa của câu tạo hóa trêu người, cùng lúc này, từ bên ngoài sân, truyền tới âm thanh lục lạc vang lên… Đây là hạ nhân ở ngoài sân muốn đi vào, âm thanh này là đang xin chỉ thị. Ly Hận Thiên ra ý, bảo hạ nhân này, kêu người hầu ở bên ngoài tiến vào. Qua nửa ngày sau, Ly Hận Thiên mới nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập, ngay tiếp theo đó, một tiếng thở hổn hển liền vang lên… – Tiên sinh, Khâm – Tam gia tới. Người muốn gặp ngài a. – CHÚ THÍCH: (*) Bạch liên hoa khai: là hoa sen nở rộ. Còn tư thế xem hình nha, có điều ko có nam nam, mn thông cảm coi nam nữ mà càng ko có song long cho nên… Huhu mn thông cảm cho cảnh tả này của tuôi, tuôi đã dốc sức ê đít để mn mường tượng ra dc á 〒▽〒  <img alt=9cc350625c96709fb27c233214f97ac5 src="https://static./chapter-image/sung-da-sung-cha/9cc350625c96709fb27c233214f97ac5.jpg" data-pagespeed-url-hash=1363228122 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img alt=57dbf6f3aea2138e0297080935155ac3 src="https://static./chapter-image/sung-da-sung-cha/57dbf6f3aea2138e0297080935155ac3.jpg" data-pagespeed-url-hash=3523558066 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>