"Rốt cuộc anh muốn gì?" "Đến đi rồi cô sẽ biết!" Cô ta bị dọa sợ, bây giờ mới nhớ gọi điện thoại, vả lại Ngữ Mộ An ngồi bên cạnh cô ta không có động thái gì gọi là lạ kỳ, mặc kệ cô ta gọi. "Bạc Ngôn á! Anh mau đến cứu tôi!" cô ta đã gọi được cho Bạc Ngôn, căng thẳng nói. "Bây giờ cô mới biết là tôi tốt với cô nhất nhỉ? Sau này có nghe lời tôi nữa không?" Bạc Ngôn đi theo sau lưng họ thật sát, tai đeo tai phone, mắt nhìn chằm chằm vào đuôi xe. "Nghe nghe nghe, anh nói gì tôi cũng nghe, nhưng mà anh phải đến cứu tôi trước đã! Anh ta rất ghớm! không thả tôi ra!" sao cô ta lại tội nghiệp đến thế! Lại còn xui xẻo nữa, gặp trúng người xấu xa. "Cô cảm thấy tôi giống một kẻ xấu sao?" Ngữ Mộ An ngồi bên cạnh mở miệng nói. "Không giống, nhưng bây giờ đa số người xấu xa chẳng phải đều như vậy sao? Đâu viết chữ tôi là người xấu trên khuôn mặt mình!" nếu không phải vì cô không nhìn rõ người, thì đâu như bây giờ lên xe đã rồi xuống không được. "He......" Giọng hừ nhẹ, khiến cô ta càng thêm sợ hãi! "Bạc Ngôn, Tiểu Ngôn Ngôn, làm sao đây......" cô ta lo sợ. "Luôn giữ trạng thái thông thoại, đừng lo sợ, tôi đang ở phía sau cô này." Anh ta đang muốn xông qua đó, nhưng mà ngộ nhỡ xông vào khiến cô ta bị tổn thương thì sau? Cô ta cầm chặt cái điện thoại trên tay, mắt sáng như đuốc nhìn Ngữ Mộ An, "có phải anh có thù với anh trai tôi không? Bạn gái của anh thích anh ta à?" Cô ta to gan phán đoán. "Anh ta đã cướp hạng mục của anh à? Hay là đã đụng phải anh em gì của anh?" rốt cuộc là gì! Chiếc xe sau đó lái vào một khu biệt thự cao cấp khác, đi đến những chỗ như vậy để làm gì? Muốn cầm tù à? Cô ta nuốt nước miếng, chiếc xe bỗng nhiên ngừng lại! Thắng gấp! Cả người cô nghiên ngã, vẫn chưa cố định lại thân hình, bèn cuống cuồng xuống xe, mở cửa bỏ chạy. Ngữ Mộ An ở phía sau kéo lấy tay cô lại, đi vào biệt thự, và Bạc Ngôn ở phía sau lập tức chạy lên! Chỗ này và biệt thự của Cảnh Bùi Dương giống nhau nhỉ, đều là những người phi phú tức quí cả, người đàn ông đó rốt cuộc là gì nhỉ? Anh ta gửi địa chỉ cho Cảnh Bùi Dương sau đó đi vào bên trong, kỳ lạ là không có một ai ngăn cản anh ta. Cảnh Bùi Noãn vẫn luôn vùng vẫy, "Không được, buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không nên bị nhốt tại đây!" Bỗng nhiên, Ngữ Mộ An buông cái tay đang nắm chặt cô ta ra, anh ta bị đá một cái thật mạnh vào lưng. Bạc Ngôn nghiên nhẹ cái cổ, "Noãn Noãn, qua đây!" Cô ta chạy từ từ, nhanh chóng chạy đến đứng phía sau của Bạc Ngôn, tay nhỏ nắm chặt áo của anh ta, "tôi sai rồi, lần sau không dám nữa, nhất định anh phải dẫn tôi đi!" "Không sao đâu! Anh đây lúc nhỏ là một tên du côn, ẩu đả đánh nhau là một chuyện nhỏ, không làm khó được tôi!" khóe miệng anh hiện một tia cười lạnh, ánh đèn chiếu theo bước chân đang đi vào của Ngự Mộ An. "Đàn ông con trai như anh thật là quá đáng, con gái nhà người ta không đồng ý, mà ngươi lại dẫn về nhà, xem ra tối nay anh nhất định phải cho ngươi một bài học, Noãn Noãn, lùi về sau!" Cô ta vừa nghe thấy vậy, lập tức dời về sau vài bước. Trong bóng tối, dưới ánh đèn, cô ta nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau, điều này...... "Bạc Ngôn, cố lên!" đây là ở nhà của người khác, nếu đánh thắng rồi, họ có được rời khỏi nơi đây không? "Bắt lấy anh ta, làm con tin! Chúng ta đi trước! tôi không muốn ở lại nơi đây dù chỉ một chút! Cô ta khẩn trương nhìn, "Cẩn thận!" Bỗng nhiên, chạy đến gần cô ta, cô ta khẩn trương nhìn trái phải. Từ nhỏ cô ta chưa từng đánh nhau! "Noãn Noãn!" Bạc Ngôn nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ta, chạy đến gần cô. Sau lưng bị đá một cái thật mạnh, anh ta vểnh nhẹ môi, giật nhẹ cánh tay của cô, thế là cô nhào vào lòng của anh. Hơi thở quen thuộc khiến cô cảm thấy không hiểu tại sao lại yên lòng, bất chấp hiện tại đang trong tình thế nào, hai tay ôm lấy eo cô, "Bạc Ngôn, chúng ta sẽ phải chết tại nơi này rồi!" "Nói bừa, sao ta lại phải chết ở nơi đây chứ!" tuy anh ta bị đá một cái, nhưng lại rất vui! "Ngưng, dừng tay lại!" Ngự Mộ An bỗng nhiên mở miệng, vệ sĩ đuổi theo bỗng dừng chân lại. "Tôi không có ác ý, chẳng qua là có người muốn gặp các người thôi." Ánh mắt anh ta nhìn sang chiếc xe đang đậu ngoài cửa, "đi chung nào!" "Người nào thế?" cô ta thẹn thùng buông lấy eo anh ta, vẻ mặt đè phòng nhìn anh ta, "anh không nói thì chúng tôi sẽ không vào trong!" Cảnh Bùi Dương nhìn thấy họ không bị gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bước lớn đi qua, ánh mắt đen đay đáy nhìn Ngữ Mộ An, không quen biết. "Cảnh Bùi Dương, cửu ngưỡng đại danh." Ngự Mộ An có vẻ như quen biết anh ta, "cùng nhau vào trong nào! Bạn bè gặp nhau thôi." "Chúng ta không quen biết nhau, khuya vậy rồi, đừng làm phiền anh." Anh ta không hàn huyên gì cả, "Noãn Noãn, Ngôn, chúng ta đi." Cô ta cũng rất đồng tình, không nên nán lại đây đâu, đi thôi. Nhưng ở phía trước lập tức đã bị bảo vệ giữ lại rồi. "Gặp chỉ một người thôi mà cũng không muốn à, gan của các người cũng chưa chắc quá nhỏ nhỉ!" Ngự Mộ An lạnh nhạt nói, "đi thôi, gặp chút thôi mà!" Mặt điển trai của Cảnh Bùi Dương lạnh lùng, "đi thôi!" Chỉ một người thôi, thì có thể làm gì? Trong phòng được trang trí có vẻ ấm áp, không giống cái khí thế hùng hổ hung hăng bên ngoài. "Tiểu An An......" giọng Ngự Mộ An quyến rũ nhẹ nhàng. Cảnh Bùi Noãn nghe thấy giọng như thế, bỗng sởn tóc gáy! Một cậu trai nhỏ mắt xanh tóc vàng, chạc tuổi Mật Nguyệt xuất hiện trước mặt họ, hình dáng nhìn có vẻ giống Cảnh Bùi Dương, cậu trai này...... Tiểu An An ngẩn đầu nhìn họ, "chào anh chị, có nhớ em không? Trước kia e chỉ là một đứa trẻ sơ sinh ấy!" Noãn Noãn nhớ không chính xác mấy, nhưng vẫn có chút ấn tượng. Đây là con của Diệp Mộ An? "Có chuyện gì sao?" Cảnh Bùi Dương trực tiếp hỏi. "Không có chuyện gì, em chỉ muốn biết dạo gần đây mọi người ra sao rồi, yên tâm, em cũng không muốn báo thù, không phải lỗi của anh chị!" cậu bé cười, bởi vì luôn sống bên nước ngoài, nên thấy hoàn cảnh nơi đây cậu rất thích. Vả lại phụ mẫu và ba mẹ cũng đối xử rất tốt với cậu bé. "Rất ngoan." Họ không ngờ rằng lại là Diệp Mộ An. "Lúc nãy là xin lỗi, anh trai không phải cố ý." Tiểu An An ngẩn đầu xin lỗi nhìn anh trai nhà mình, "có phải không?" "Ừm, vì bị đuổi theo một đoạn đường, bỗng nhiên muốn thử tí thôi." Nếu như anh ấy thật sự muốn anh chị có chuyện gì, thì Bạc Ngôn và Noãn Noãn sớm đã bị đánh tơi bời! "Vậy không có chuyện gì cả, chúng tôi đi trước đây!" Cảnh Bùi Noãn nhìn bọn họ, kéo theo Bạc Ngôn quay người đi. Vừa nãy Bạc Ngôn bị đá một cái thậ t mạnh, cũng không biết anh ta bị thương tích như thế nào! "Tôi không sao!" Bạc Ngôn ôm lấy eo thon của cô, "còn lâu......" "Đau lắm không?" "Rất đau......" đầu anh ta sẵn tiện tựa vào eo cô, "Noãn Noãn, tôi sắp phế rồi......" "Nếu như anh bị phế rồi, tôi nhất định sẽ cho người chăm sóc anh 1 ngày 3 cử!" cô đỡ người anh ra, Cảnh Bùi Dương theo sau lưng. Khi trên đường trở về, Bạc Ngôn tự nhiên không lái xe nữa! Hai người ngồi phía sau xe, anh ta khóc than, "Noãn Noãn, Noãn Noãn......" "Được rồi, về kiểm tra cho anh!" tay nhỏ của cô bỗng nhiên bị anh ta nắm chặt, "anh......" "Vậy cảm thấy đỡ hơn nhiều, để tôi max-xa cho anh đc không?" anh ta nắm chặt tay cô, mềm mại, rất thoải mái.