“Bề ngoài thì tỏ ra kiên cường như vậy, thực chất trong lòng một chút đều không vui gì, nếu như đã không vui vẻ gì thì không cần thiết phải miễn cưỡng cười lên đâu! Nửa đêm nửa hôm cũng không nên uống rượu, anh không thể bởi vì bản thân là người bán rượu, thì uống nhiều rượu như thế, thưởng thức cũng không đến lượt anh” cô trước đây có thể sẽ không nói những lời như vậy
Nhưng mà bây giờ...
Cô cảm thấy bản thân đã thật sự thích anh ấy rồi, muốn ở bên cạnh anh ấy, nhìn thấy điệu bộ này của anh ấy, trong lòng rất buồn
“Tôi muốn uống rượu là bởi vì tôi muốn uống, huống chi cũng không có chuyện gì mà không vui cả” anh gần đây khá là vui vẻ
Đặc biệt là gần đây chuyện phát sinh giữa Đường Thị và Cảnh Thần Hạo, còn có cả chuyện giữa Thích Thịnh Thiên với Cảnh Thần Hạo, tuy rằng không có ít công lao của anh, nhưng mà nhìn thấy chuyện phát triển theo chiều hướng mà bản thân dự tính, tâm trạng làm sao có thể không tốt chứ?
“Vậy tức là có chuyện vui rồi, không quản có hay không, anh tính đứng ở bên ngoài bao lâu?” cô vừa nãy khi ôm anh từ đằng sau, còn có chút hơi lạnh, bây giờ hai người sát vào nhau, ấm áp hơn nhiều rồi
“Vậy chúng ta quay về” anh uống nốt chút rượu còn lại trong ly
Ly rượu trong tay thả ra, hoàn toàn tự do rơi xuống
Trong bóng tối yên lặng, nghe thấy tiếng ly rượu rơi lên mặt đất
Bùi Nhã Phán nghe mà giật mình, cũng sợ hãi
Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như là ly rượu đó vậy, bị anh bỏ rơi, khi không thích thú, thì liền từ bỏ không thương tiếc, vỡ tan tác
An Quân Huyền ở trước mặt nghiêng người, cô từ từ buông tay khỏi eo của anh, trên mặt cố gượng cười, “đi thôi, đứng ở bên ngoài gió thổi sẽ cảm lạnh”
“Đột nhiên có người quan tâm cảm giác dường như không tồi” anh mỉm cười, ôm lấy cô quay người đi vào trong phòng
“Ừm, hưởng thụ sự quan tâm của em như này, chi bằng cưới em à! Chúng mình có thể ở cùng nhau, em có thể bất kỳ lúc nào dù có ở đâu đều quan tâm anh hết!” cô ngẩng đầu lên nhìn anh
Góc khuất mặt trăng rất tối, ánh đèn ngoài ban công cũng không sáng, cô dường như không thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của anh
“Tôi không lấy cô, cô sẽ không quan tâm tôi nữa? Vậy thì cô vừa nãy đang làm cái gì?” anh cúi đầu nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô, “cô thật sự thích tôi rồi sao? Không muốn anh rể cô nữa sao?”
“Anh nói lời gì vậy! Cái gì anh rể! Em không biết” cô cúi đầu xuống nhìn lối đi trước mặt, điệu bộ cái gì đều không hiểu
“Chuyện trước đây đều đã qua rồi?” anh lại hỏi ngược lại
Lúc này hai người đã đi vào phía bên trong căn phòng, tròng khách ở trên lầu sáng trưng
Cô cựa quậy từ trong lòng của anh ấy đi ra, liền ngồi xuống chiếc ghế sopha lông thú, “anh có phải là không muốn ở bên cạnh em đúng không?”
An Quân Huyền nhìn hành động của cô, thì ngồi ngay ở phía đối diện của cô, sau khi ngồi đó ý thức đưa tay ra ly rượu và chai rượu ở trên bàn
Bùi Nhã Phán nhìn động tác của anh ấy, lập tức từ trên bàn cầm chai rượu lên ôm vào lòng
Nhìn hành vi trẻ con của cô ấy, anh chầm chậm ngửa người ra sau, dựa lên trên ghế, vắt chân, “thế nào vậy? Cô khiến tôi đi vào, cô lại không có đi ngủ muốn ngồi ở đây, ngồi ở đây nhàm chán, tôi tất nhiên muốn uống chút rượu”
“Uống rượu cái gi? Không uống nữa, chúng ta thảo luận một chút vấn đề vừa nãy em nói thế nào?” cô cười giấu chai rượu vào trong tấm thảm lông thú, “anh không phải đứng dậy đi lấy rượu đâu, chúng ta nói vài câu, cũng không có mất bao lâu”
“Vậy thì phải xem lời này của cô muốn nói ra sao, tôi bây giờ vẫn chưa có dự tính kết hôn” anh bình thản nói
Vẫn chưa có dự tính kết hôn?
Là như vậy sao?
Xác nhận không phải là bởi vì không muốn kết hôn với cô?
Cô lúc này đây thực dự xác nhận cô là thích anh ấy rồi!
Nhưng mà sao?
Anh ấy không thích cô
Cũng sẽ không lấy cô
Sắc mặt của Bùi Nhã Phán bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, “vậy thì anh có phải là bây giờ cũng chưa có đối tượng dự tính kết hôn phải không?”
“Đối tượng kết hôn không phải ngồi ngay phía đối diện tôi sao?” An Quân Huyền nói xong đứng dậy, “tôi không cảm thấy vẫn đề này tiếp tục thảo luận có ý kiến gì, khi chưa đến bước đó, nói điều gì đều có thể là không có ý nghĩa, tôi thì khá thích thực tế, không thích nói chuyện phiến không thôi”
Bùi Nhã Phán nhìn bóng hình rời đi của anh ấy, vẫn ngồi ở đó không có chút động tĩnh
Sau khi bóng hình đó biến mất, cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn ly rượu trên bàn, đưa tay ra nâng lên
Vừa rồi không muốn để anh ấy uống, nhưng mà bây giờ bản thân cô lại rất muốn uống
Cô một mình rót một ly rượu, tựa mình trên ghế, không ngừng ngẩng đầu lên uống
Cồn trong rượu từ từ tê liệt đầu óc của cô, ý thức cũng trở nên không rõ ràng nữa
Cô cầm chai rượu trong tay, đổ mình trên ghế, anh mắt mơ hồ nhìn lên trên chùm đèn thắp sáng trên đầu, bộ đèn đẹp đẽ mỹ lệ như thế, một người anh tuấn như thế, nhưng tiếc rằng đều không phải là của cô
Cô có phải là cuộc đời này chủ định sẽ không có được người mình thích phải không?
Nếu như ông trời chủ định cô cả đời cô đơn, thế thì từ đầu đến cuối đều đừng có gặp phải những người đó
Không có gặp phải những người đó, thì sẽ không có những chuyện này xảy ra
Cô không có rung động, thì sẽ không bị đau lòng
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cô mang mãng nghe thấy tiếng chai rượu trong tay rơi xuống
“Bốp” một tiếng vang, nhưng mà cô không có đứng dậy, không muốn quản nữa
An Quân Huyền ở trong phòng tắm rửa, vẫn không nhìn thấy bóng hình của Bùi Nhã Phán, liền đi ra ngoài tìm cô
Nằm ở trên ghế sopha, mái tóc dài xuông trên sàn, bên cạnh tay là những mảnh vỡ của chai rượu
Mà cổ tay nhỏ nhắn của cô buông thõng xuống, đặt ở trên những mảnh vỡ thủy tinh, mu bàn tay và trong lòng bàn tay lan ra màu đỏ nhàn nhạt, chảy máu rồi
Anh vội vàng chạy qua đó, kéo bỏ chiếc thảm lông thú trên người, bế cô lên đi về phía phòng ngủ
Đặt cô lên trên giường, ngồi bên cạnh giường giúp cô xử lý vết thương
Nhìn sắc mặt có chút đỏ ửng của cô, buồn đến thế sao?
Chẳng nhẽ nhất định phải kết hôn sao?
Ý nghĩa của kết hôn là cái gì, trách nhiệm!
Nhưng mà anh vẫn chưa nghĩ xong, càng không xác định bản thân có thích cô ấy không, sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy không
Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cứ muốn ép anh đột nhiên bắt đầu suy nghĩ, anh trong phút chốc cũng không để có câu trả lời
Cồn rớt trên vùng vết thương của cô, cô dường như cảm thấy có chút đau, khó khăn nhăn nhó khuôn mặt nhỏ bé
Động tác của anh từ từ nhẹ nhàng đi, xử lý xong vết thương, mới nằm lên trên giường ngủ đi
Xung quanh có mùi rượu còn có phảng phất mùi của thuốc, anh không ngủ được, nhưng lại không phải chỉ bởi vì như thế, càng là bởi vì lời của cô ấy nói
Kết hôn?
Anh nghĩ đi nghĩ lại đều không nhận được câu trả lời vừa ý của bản thân, lật qua lật lại cả đêm, cũng không có ngủ nổi
Ngoài trời từ từ sáng rạng
Bùi Nhã Phán cảm thấy tay trái của mình đau nhói, không phải một chỗ, mà là rất nhiều chỗ đều truyền đến sự đau nhói nhè nhẹ
Cô từ từ mở đôi mắt, nâng cánh tay trái của mình lên nhìn, bên trên có mấy vết thương không sâu, nhìn giống như là bị thủy tinh xước qua
Cô tối qua hình như nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh, chẳng lẽ là lúc đó?
Cô chầm chậm lại nhắm đôi mắt lại, cảm thấy bên mình còn có một người đang nằm, bình thường An Quân Huyền đặc biệt dậy rất sớm, cơ bản khi cô tỉnh dậy, An Quân Huyền ở bên cạnh đã không còn nữa
Nhưng mà sáng hôm nay, anh ấy lại vẫn còn nằm trên giường
Cô ngửi thấy mùi rượu trên người của mình, thì đột nhiên bật người dậy
Động tác của cô làm giật mình người đàn ông ở bên cạnh, anh cũng ngồi dậy, dựa lên trên đầu giường, mở đôi mắt ra nhìn hành động của cô ấy
Cô đứng ở bên cạnh giường, nhìn anh, “chuyện tối qua xem như chưa từng có xảy ra, em chưa từng có hỏi cái gì!”
Không hỏi, không kết hôn, bọn họ vẫn có thể ở bên nhau như cũ
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
99 chương
32 chương
19 chương
92 chương
183 chương
149 chương