Mọi người đang chờ phát ngôn của Cảnh Thần Hạo, cho đến khi buổi thảo luận đặc biệt kịch liệt của ngày thứ hai mới có một tin tức xuất hiện. [Thay mặt vị trí chủ tịch tạm thời không thể giao cho Đường Tư Điềm.] Tin tức như vậy vừa xuất hiện, thảo phạt của dư luận càng dữ dội hơn. Bùi Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh anh ta, nhìn những tin tức trên mạng, bỗng nhiên bật cười, "chả phải anh nói trực tiếp nhường cho cô ta sao?" Cảnh Thần Hạo rời mắt khỏi màn hình vi tính, quay người sang ôm lấy eo thon của cô, "vợ ơi, anh cũng muốn, nếu như Đường Tư Điềm mà có thông minh giỏi giang như em, thì khi mà Đường Sóc xảy ra chuyện hồi năm ngoái, cô ta đã có thể trở về rồi." Không cần đợi đến khi Đường phụ trở bệnh mới quay về, vừa trở về lại làm náo ra một đống chuyện như thế này. "Được thôi, đây là một phần thưởng, nhưng mà không biết cái đầu của Đường Tư Điềm có bị sao không nhỉ? Lúc trước cô ta rất thích anh, nhất định cô ta đã bị anh làm tổn thương thê thảm mới đúng, bây giờ bắt đầu trả thù chúng ta rồi đấy!" cô ta mỉm cười đưa tay đặt lên vai của anh. "Có thể." "Cái gì mà có thể, nhất định là vậy rồi, nếu không thì là......có người đã nói bóng gió bên tai của cô ta, chồng ơi, gần đây anh có đắc tội với ai không? Sao em cảm thấy năm nay công ty không được thuận lợi mấy?" bây giờ cô ta ngẵm nghĩ lại có vẻ là như vậy! Lúc trước rượu chè xảy ra chuyện, rồi đến bản kế hoạch cũng bị đánh cắp, mà còn bị cả Thích Thịnh Thiên. Nhưng mà chuyện của Thích Thịnh Thiên, cô ta vẫn luôn hoài nghi, nhưng không thể phủ nhận sự việc này đã ảnh hưởng rất lớn với Cảnh Thị. Người đàn ông An Quân Huyền đó, bây giờ lại cùng Bùi Nhã Phấn ở bên nhau, không biết có dụng ý gì khác chăng? Năm nay thị trường của hai bên cạnh tranh có phần dữ dội, hình tượng của Cảnh Thị bị hao tổn, như vậy sẽ có lợi thế cho phía đối thủ cạnh tranh. "Cảnh Thị phát triển rất lớn, nhưng xác thực là đắc tội không ít người." bỗng nhiên anh ta ra tí sức, bồng cô ta ngồi lên đùi mình, hai tay ôm lấy cô, gương mặt áp sát vào cô, "kẻ thù rất nhiều đấy, vợ ơi em sợ rồi chăng?" "Em không sợ, anh không sợ thì em sợ gì?" vẻ mặt cô ta buông lỏng, "em tin là anh sẽ xử lý tốt thôi." Nhưng mà quả thật rất nhiều kẻ xấu mà! Tại sao lại không để cho họ sống yên ổn qua ngày nhỉ? "Nhất định sẽ xử lý tốt thôi." Phải cho họ sống thật tốt, cả nhà luôn bên nhau. - - Cố Linh ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nhìn vào những tin tức hiển thị trên máy tính bảng, sững sờ, "cái Đường gì đó, gì đó, là sao nhỉ! Nếu như là em mở công ty, có người đến giúp em, thì em sẽ vui mừng lắm đấy!" Mẫn Lệ bước ra từ phòng tắm đến gần cô ta, nghe cô ta nói vậy bật cười, "vợ, nói thì nói vậy thôi, nhưng mà sao? Còn phải xem là ai nữa, chưa chắc gì em đã hoàn toàn tin được người ta đâu?" Cố Linh cảm nhận được anh đang ngồi cạnh mình, lườm mắt nhìn anh một cái, "Thế còn anh thì sao? Nếu như là anh, thì có chấp nhận Cảnh Thần Hạo giúp anh không?" "Đương nhiên rồi! nếu như chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, thì sẽ nhờ anh Hạo giúp đỡ! Anh có thể ở bên ngoài chu du cả năm với em, như em nói em sắp rời xa anh để đi làm, hay là chúng ta nhân cơ hội em đi làm, cùng nhau đi vậy!" Mẫn Lệ ôm cô ta tựa người vào mình, "vợ, chủ ý của anh có phải đặc biệt hay không?" "Nếu như là em? Thì anh có tin em không?" cô ta cười hỏi ngược lại. Ánh mắt cô vẫn luôn hướng nhìn màn hình điện thoại, trên đó đều hiển thị tin tức của Cảnh Thị và Đường Thị, bây giờ vụ việc đã lên đỉnh thảo luận dữ dội trong thành phố A rồi. "Em là vợ của anh, đương nhiên anh tin em rồi." anh ta đùa giỡn tóc của cô, vì ngắn quá, nên tóc đã bị anh là bung xả ra. "Ừm, không sai, em cũng tin tưởng anh." Cô ta tiếp tục trượt màn hình, "thực sự rất hot, muốn xem tin tức khác quả thật rất khó." "Vợ, còn cần gì đến tin tức khác nữa! hay là chúng ta đi ngủ trước đi!" Mẫn Lệ giật cái máy tính bảng từ trên tay cô, đặt phía sau lưng mình, ôm cô đứng dậy rời khỏi ghế sofa. "Mẫn Tiểu Thụ, anh đừng vì gần đây em đã hồi phục thể chất, bắt đầu buông thả dục vọng nhé!" hai tay cô bấu vào cần cổ anh, "biết chưa nào?" "Không biết!" anh ta lắc đầu, "anh chỉ biết em là vợ của anh, anh phải yêu thương em thật tốt." "......" Cô ta cần được yêu thương, nhưng không phải cái loại yêu thương đó. Cả đêm giày vò yêu thương cô một cách cực khoái. "Anh cố sức như thế, phải chăng muốn em sinh khỉ con cho anh?" "Khỉ con? Em còn đẻ được nữa đâu, mà đòi khỉ con? Em muốn tìm ai sinh? Tôn Ngộ Không à?" anh ta bế cô đặt nhẹ nhàng xuống giường, "vợ......" Cố Linh trợn mắt nhìn anh ta thăm dò, "sao lại nói em không sinh con được thì không sinh được khỉ con nhỉ? Anh có biết cái gì gọi là sinh khỉ con không? Bây giờ đang thịnh hành nói như thế, chẳng qua em đang muốn bắt kịp trào lưu thôi, không hiểu thì đừng nói lung tung!" "Được thôi, là anh có lỗi, anh không hiểu, cám ơn vợ anh đã giải đáp nghi vấn cho anh." Anh ta cởi chiếc khăn tắm quấn trên người ra, bèn lao vào người cô. "Cút ra chỗ khác! Em không muốn, anh chê bai em, em không muốn cùng anh nữa, em phải đi tìm người có thể sinh khỉ con, không sinh con được, thì sinh khỉ con không được sao?" cô dùng hai tay đẩy mạnh mặt của anh ra xa, "không muốn!" "Vợ, chúng ta cố gắng thử xem, làm sao biết được chúng ta không thể sinh con chứ? Bác sĩ nói vẫn còn kỳ tích mà, em có tin không?" anh ta thật sự tin! Họ nhất định sẽ có thể. "Bác sĩ nói với anh là có kỳ tích chỉ là cho anh một tia hy vọng hư vô mờ tịt thôi, không phải là thật, lời nói của bác sĩ mà anh cũng tưởng thật, thật hết cứu chữa!" cô ta từ từ nghiên mặt đi, "đừng tin lời của bác sĩ." "Ngoan, chúng ta đừng tin lời bác sĩ, chúng ta nên tin bản thân." Anh ta từ từ cởi quần áo cô ta, "vợ ơi, yêu em......" Cố Linh nghe anh ta nói vậy, không có một cảm xúc cảm động nào cả, cái người đàn ông này bởi vì anh ta muốn cần cô, nên mới nói vậy thôi. "Em không yêu anh đâu!" cô ta cười híp mắt, nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú của anh ta ngây đi, bỗng nhiên nói, "nhưng mà, em vẫn có tí thích anh đấy!" Anh ta bỗng chốc mừng rỡ. Anh ta biết được vợ mình thật sự có yêu mình mà! Làm sao có thể không yêu anh ta chứ! "Vợ ơi, nếu như em đã yêu anh như vậy, thì tối nay anh sẽ càng yêu em sâu đậm hơn nhé......" Cố Linh khóc không ra nước mắt, cảm thấy bản thân không nói nên lời. - - Bầu trời đêm tối nay không sáng lắm, trên bầu trời chỉ có vài ngôi sao, đến cả ánh trăng cũng có chút ảm đạm, mây đen dần dần che đắp cả vầng trăng khuyết. Bùi Nhã Phán đang khoác khăn lông trên vai, từ bên ngoài bước vào, nhìn An Quân Huyền đứng ngoài ban công uống rượu, "đêm khuya sao không ngủ, anh ở đó làm gì?" "Bi xót Thu thương nhớ Xuân." "He, anh đang đùa sao? Bây giờ rõ là mùa hạ rồi." cô ta ngẩn đầu nhìn sắc trời, đến gần anh ta, từ phía sau ôm chằm lấy anh, "anh không được vui sao?" Dường như anh ta chưa từng vui vẻ qua. Từ nhỏ đã sống một mình, bây giờ không biết vui là thế nào, muốn phát sinh chuyện thế nào mới vui đây.