“ Đó là người khách mà bà nội mời đến.” Khách? Diệp Mộ Yên khẽ vỗ lên người An An vẫn đang ngủ yên kia, đôi mắt nhìn qua ba mẹ con đang bước vào, giờ thì cô ta là khách nhưng sau này thì chưa chắc đâu! Hơn nữa trong mắt Tô Nhược Nhã cô ta lại không phải người xấu, không thì bà đã không gọi cô đến nhà ăn bữa cơm thân mật. Cả nhà quây quần ăn bữa cơm mới thân mật chứ, nhưng xem ra tình hình bây giờ, Bùi Nhiễm Nhiễm mới nhận ra cô gái kia có mặt ở đây. Cảnh Thần Hạo xem ra cũng mới biết sau khi đến, anh hiểu tâm tư của Tô Nhược Nhã, nếu bà sớm nói có cô ta ở đây thì chắc Bùi Nhiễm Nhiễm lẫn Cảnh Thần Hạo đều sẽ không đến. “ Hóa ra là có khách à!” Noãn Noãn bỗng chốc vui vẻ. Dì ấy là khách! Bùi Nhiễm Nhiễm dẫn mọi người ngồi xuống, giờ này chắc Cảnh Thần Hạo sắp đến rồi? Cô cầm lấy quả táo, chậm rãi gọt vỏ. Đương gọt thì nghe thấy tiếng xe ngoài cửa. Không hiểu khi gặp Diệp Mộ Yên trong này, anh sẽ phản ứng ra sao. Bùi Nhiễm Nhiễm gọt xong quả táo trong tay, cô bổ đôi nó ra, chia cho Dương Dương Noãn Noãn mỗi người một nửa, cô vừa đặt con dao xuống, bước chân quen thuộc đã bước gần đến, trong phòng khách có sự hiện diện của Cảnh Thần Hạo. Khi nãy ở ngoài, Cảnh Thần Hạo đã nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu của Diệp Mộ Yên, cho nên khi mới vào, anh cũng tự nhiên chẳng có sắc mặt dễ nhìn. “ Cảnh tổng, đây......là ai khiến anh phải tức giận vậy, sắc mặt khó coi quá, khó khăn lắm mới về nhà một lần, bác gái mà thấy sắc mặt này của anh chắc sẽ buồn lắm.” Diệp Mộ Yên nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cười. “ Hạo nhi!” Tô Nhược Nhã cũng nghe thấy tiếng xe nên vội vàng chạy từ trong bếp ra. “ Khó khăn lắm mới về nhà một bữa, con không để cho mẹ vui được à? Có gì mà phải bực tức, còn không phải lỗi của con! Ngồi xuống đi, nói chuyện với người ta, sắp đến giờ cơm rồi, để mẹ lên lầu gọi ba con!” Tô Nhược Nhã không dám ở đây lâu, bà nhanh chóng rời khỏi phòng khách. Bà chỉ nói mỗi Cảnh Thần Hạo thôi là đủ, nói rồi rời đi luôn. Cảnh Thần Hạo lạnh băng liếc Diệp Mộ Yên, cô ta vẫn thảo mai như vậy, miệng nói không muốn có bất cứ quan hệ gì với Cảnh gia, nhưng sau lưng thì hoàn toàn ngược lại. Bị Đường Sóc chặn đường sống thì đến tìm Tô Nhược Nhã, cho dù hôm nay Tô Nhược Nhã có gọi cô ta đến thì cô ta hoàn toàn có thể từ chối. Cũng giống như lần trước đến nhà anh, lời mời của người khác hoàn toàn có thể từ chối nhưng cô ta lại không, vì trong lòng muốn đến. “ Daddy! Đừng giận, dì ấy là khách, mami nói phải lịch sự với khách.” Noãn Noãn miệng vẫn đang nhai miếng táo, cô bé nói không thành câu. “ Noãn Noãn ngoan quá!” Cảnh Thần Hạo nghe thấy cô bé nói ra chữ khách, vừa đúng ý anh. Anh bước đến ngồi xuống bên Bùi Nhiễm Nhiễm, ôm lấy eo cô, anh gần lại cô, trước khi cô kịp phản ứng, nhanh chóng thơm lên má cô, “ Vợ yêu......” Bùi Nhiễm Nhiễm bị thơm đột ngột, cô hơi nghiêng người về sau, nhìn gương mặt điển trai của anh, cô lại thấy bực mình. Mặc dù chuyện Diệp Mộ Yên đến nhà chơi không phải do anh làm, nhưng có liên can mật thiết đến anh! “ Vợ yêu.” Anh lại gọi một tiếng. Người này nhất định phải nghe được lời đáp của cô sao! Lẽ nào nhất định muốn cô phải tỏ ra ân ái trước mặt bồ anh sao? Trên lầu có tiếng bước chân đi xuống, “ Đều đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, người một nhà đừng có khách khí!” Người một nhà? Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời này, cô quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo, có nghĩa là giờ cô đang bực mình, vô cùng bực! “ Mẹ, người một nhà thì có phải nên tiễn ai đó về trước không?” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói. Câu này của anh ý chỉ ai thì không nói mọi người đều rõ. “ Hạo nhi, là mẹ mời Diệp Mộ Yên đến, dù sao cô ấy cũng là mẹ của An An!” Tô Nhược Nhã nhìn mọi người, chuyện này cũng có đôi chút hoang đường. Dù thế nào bà cũng không tin con trai mình làm ra chuyện này, nhưng chuyện đã rồi, họ còn cách nào khác chứ? Chỉ có thể cố gắng làm cho gia đình hòa hợp thôi! Nếu không phải có Tô Nhược Nhã ở đây, Bùi Nhiễm Nhiễm đúng là rất muốn đi khỏi, bữa cơm này nhất định cô ăn sẽ mắc nghẹn! Bản thân cô mà tức lên chẳng khác gì để cho đối phương được hả dạ. Cô nắm tay Dương Dương Noãn Noãn, “ Đi nào! Đi rửa tay ăn cơm.” Cảnh Thần Hạo nhìn cô, anh không vội rời khỏi chỗ ngồi. Bùi Nhiễm Nhiễm dẫn Dương Dương Noãn Noãn đi rồi, Diệp Mộ Yên cũng vẫn ngồi yên tại chỗ. Quả nhiên, đã có thể thấy người đàn ông lạnh lùng tiến lại bên Diệp Mộ Yên, “ Có việc gì không? Hay là Cảnh tổng muốn bế An An? Con chúng ta ngoan lắm, không khóc cũng không đòi, chắc chắn nó sẽ rất thích anh.” “ Tôi không cần nó thích, nó cũng không phải con tôi, cô Diệp, tôi tưởng rằng làm người quý ở cái biết người biết ta, nếu như cô luôn nói không muốn có bất cứ quan hệ gì vói Cảnh gia, thì ngày hôm nay cô đã không ở đây, càng không nên đến tìm mẹ tôi khi sự nghiệp của cô gặp phải vấn đề.” Cảnh Thần Hạo với ánh nhìn sắc lạnh dành cho cô ta. “ Cảnh tổng, hôm nay tôi đến đây là vì bác gái, bác ấy là người lớn, tôi là bề dưới nên khó lòng từ chối ý tốt của bác ấy. Bác ấy muốn gặp cháu trai, muốn An An đến đây chơi, tôi vẫn luôn là một người con có hiếu nên bác gái đã mời thì tôi khó lòng từ chối.” Cô ôm An An đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, “ Còn về chuyện tôi tìm bác gái giúp đỡ, tôi cũng đã giải thích với Cảnh tổng đây rồi, nhưng Cảnh tổng lại không muốn giúp, vậy thì tôi đành phải tự kiếm đường sống thôi.” “ Được lắm.” Cảnh Thần Hạo lạnh nhạt buông ra hai chữ rồi đi khỏi. Diệp Mộ Yên tạm thời đưa An An cho bảo mẫu, cô theo sau Cảnh Thần Hạo vào phòng ăn. Bùi Nhiễm Nhiễm thấy hai người cùng lúc bước vào, cô càng cảm thấy tức giận. Dương Dương Noãn Noãn bây giờ đều ngồi bên cạnh cô, nhưng cảnh Thần Hạo lại đến bên cô, ngay sau đó, Dương Dương bị anh bế bổng lên, đặt lên chiếc ghế bên cạnh, rồi, anh ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh bên cô. Động tác của anh khá nhanh, cô còn không kịp phản ứng lại. Dương Dương bị ba nhấc bổng lên, cậu bé còn bình tĩnh hơn cả cô. Thực ra khi nãy mỗi đứa một bên đều là do cô sắp xếp ngồi đó, không ngờ anh lại dùng cách này để ngồi cạnh cô. Tô Nhược Nhã thấy thái độ của con trai, “ Đến đông đủ cả rồi, dùng bữa thôi!” “ Chắc chắn không thừa ai chứ?” Cảnh Thần Hạo không nhìn mặt Diệp Mộ Yên, anh lấy đũa gắp món ăn Bùi Nhiễm Nhiễm thích vào bát cho cô. Tô Nhược Nhã ngây người, “ Diệp Mộ Yên cũng là một nửa người nhà này!” Tô Nhược Nhã cũng không muốn làm ảnh hưởng đến hôn nhân của con trai, con dâu có chủ kiến quá, hôm đó lại nói thẳng sẽ ly hôn rồi chuyển ra ngoài sống. Đến giờ vẫn chưa dọn về, bà cũng không muốn thêm dầu vào lửa, nhưng An An phải làm sao? Lẽ nào muốn một đứa cháu trai nhà Cảnh gia này phải mang danh con rơi sao? Thực ra hôm nay bà gọi mọi người đến cũng để nói chuyện này. Nhưng hôm nay không nói thì hơn, nói lúc ăn xem chừng mọi người cũng không còn hứng. Diệp Mộ Yên thực chất rất bực bội nhưng vì cô ta là một diễn viên chuyên nghiệp, nếu muốn đóng kịch thì đương nhiên không khó, cho nên trên mặt cô ta vẫn nở nụ cười tươi tỉnh, như không có chuyện gì xảy ra. Bữa tối có ngon lành đến đâu cũng vô vị, Bùi Nhiễm Nhiễm gần như chẳng tự gắp gì, toàn Cảnh Thần Hạo gắp cho cô.