“Tôi nói anh vừa nãy có phải là......” Bùi Nhiễm Nhiễm thật tình không muốn khiến cho quan hệ giữa họ trở nên phức tạp. “Vừa nãy anh thế nào? Mời em uống rượu tự em không uống, đổi ý rồi?” Tề Viễn Dương nhìn ly rượu trống rỗng, “lập tức rót cho em.” Bùi Nhiễm Nhiễm thấy động tác thật sự đi lấy bình rượu của anh, lập tức nói, “tôi không phải muốn uống rượu, tôi vẫn nên từ chức!” “Gặp phải vấn đề liền chạy trốn? Bùi Nhiễm Nhiễm em trở thành con rùa rút đầu từ khi nào vậy? Mất đi hạng mục của Thanh Loan, công ty cũng sẽ không ngã, em có tội gì, từ chức làm gì? Anh không cho phép, vào công ty của anh, rời đi dễ dàng như thế à.” Ly rượu trong tay của Tề Viễn Dương, “cho nên...... rốt cuộc là em uống hay không uống?” “Tôi không uống.” Cô chưa từng nghĩ tới muốn uống rượu. Không ngờ Tề Viễn Dương không làm theo quy tắc, trực tiếp phê chuẩn cho cô từ chức chẳng phải xong rồi sao? Chẳng lẽ cô phải chơi ở nhà một tháng, đợi công ty đuổi việc cô? Bỗng nhiên cuông điện thoại vang lên kịp thời cứu vớt cô. Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình, “vậy tôi đi ra ngoài trước.” “Anh không ngại em nghe ở đây.” Tề Viễn Dương để chai rượu xuống, cô không uống rượu, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. “Tôi ngại.” Dứt lời, cô liền đi về phía cửa. Trong lòng lại đang nghi hoặc, lúc này, tại sao Cảnh Thần Hạo lại gọi điện thoại? Là bởi vì hạng mục của Thanh Loan sao? Ngón tay quẹt qua màn hình, vẫn nên bắt máy nghe, “alo” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, “Nhiễm Nhiễm, trưa nay đi ăn chung đi.” “Em không rảnh, anh từ từ ăn một mình đi!” Bên này của cô còn chưa giải quyết xong! Ngữ khí không cho cô xen miệng vào của Cảnh Thần Hạo phát ra, “anh muốn ăn chung với em, anh đợi em ở dưới công ty.” “Bên em quả thật sự có chuyện, tại sao từ bỏ hạng mục Thanh Loan? Bởi vì em sao?” Vừa rồi cô nghe giọng điệu của người kia đã đoán được hết. Vốn là Cảnh thị, bỗng nhiên muốn thay đổi, không có gợi ý của Cảnh Thần Hạo, sao có thể? “Kỳ thật không cần thiết phải làm như vậy, một hai hạng mục bị công ty khác lấy mất, không phải chuyện thường sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm đi về phía thang máy, “anh là người làm ăn, về chuyện này hẳn là anh hiểu hơn em.”  Cảnh Thần Hạo nghe thấy không gian yên tĩnh của đầu dây bên kia, ngoại trừ tiếng nói của cô, chỉ có tiếng bước chân của cô, “Nhiễm Nhiễm, nó vốn nên là của em.” “Chuyện này em mặc kệ nó có phải vốn của em hay không, em chỉ biết bây giờ không phải là của em, sau này cũng sẽ không phải của em, Tề Viễn Dương vừa rồi đã từ chối, nếu như đã trúng thầu thì làm cho tốt không tốt sao? Sau này Dương Dương Noãn Noãn còn có thể vào chơi.” Cô cười nói. “Vậy trưa nay vẫn ăn cơm chung.” Anh muốn nhìn cô một chút. “Cảnh Thần Hạo, em phát hiện mặt của anh bây giờ ngày càng dày, em nói không rồi, anh còn tới?” Cô đứng ở cửa thang máy, cười nhạo một tiếng. Nhìn bộ dáng của cô hiện ra trên cửa thang máy màu bạc, đứng thẳng, khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười nhợt nhạt. “Phụ nữ nói không là muốn, chân lý.” Cảnh Thần Hạo thản nhiên nói. “Ở chỗ em thì không đúng, em nói không là không, em nói muốn là muốn, hiện giờ em nói không, chính là trưa nay không muốn ăn cơm chung, có đồng nghiệp hẹn em rồi, em không thể từ chối.” Cô vào thang máy, ấn tầng lầu của phòng kế hoạch, “anh đã quên trước đó chúng ta cùng đi thủy cung bị chụp lén đưa lên mạng sao?” “Anh cảm thấy rất tốt.” Chứng tỏ bọn họ ở bên nhau rồi, sao lại không tốt? “Em cảm thấy không hay lắm.” Mắt nhìn con số không ngừng thay đổi, cửa thang máy vừa mở, cô liền đi ra ngoài, “em bận trước đây, bye......” Cô vẫn cúp điện thoại của anh, bước vào phòng kế hoạch, nhàn nhạt nhìn qua những nhân viên, liền bước vào phòng làm việc của mình. Ngồi trong phòng làm việc, lần thứ nhất từ chức bị thất bại? Nhìn thấy bộ mặt đó của Tề Viễn Dương, có thể là không cách nào từ chức ở trước mặt anh ta. Cô phải làm sao đây? Trực tiếp rời khỏi sao? Nhưng thế này không đúng với tác phong của cô chút nào! Không có công việc nào khác, cô lười biếng hết một ngày trong phòng làm việc. Buổi chiều lúc còn chưa đi đón Dương Dương Noãn Noãn, nhận được điện thoại của Tô Nhược Nhã. Bà đã đi đón Dương Dương Noãn Noãn, nhờ tụi nhỏ rồi, mang tụi nó trở về Cảnh gia, tối nay về bên đó ăn cơm, bảo cô cũng đến. Hình như đã rất lâu không có về lão trạch rồi. ----------Nhóm dịch Boss – app iNovel---------- Mặc dù hiện giờ cô còn chưa ly hôn với Cảnh Thần Hạo, thế nhưng đang trong tình trạng ở riêng, điểm này bà ấy biết rồi. Bỗng nhiên bảo cô về lão trạch, chẳng lẽ cũng là ý của Cảnh Thần Hạo? Bất kể như thế nào, Dương Dương Noãn Noãn ở nơi đó, cô không thể nào không đi. Đã đến giờ tan ca, cô lái xe đến Cảnh gia. Trên đường trở về, cô nhận được điện thoại của Cảnh Thần Hạo. “Sao thế? Em đang lái xe, về Cảnh gia.” Cô nói thẳng. “Em ở đâu? Anh ngồi xe của em.” Cảnh Thần Hạo giờ phút này đang ở trên xe, cũng đang lái xe về nhà. “Cảnh tổng, anh cứ ngồi xe của mình đi! Lái xe không tiện nghe điện thoại, cúp đây!” Cô cúp máy xong ném lên vị trí ghế phụ. Chân giẫm lên chân ga, tốc độ xe tăng lên không ít. Điện thoại trên ghế phụ đang reo, cô đang lái xe cũng không thể giơ tay dài như vậy để lấy điện thoại, chỉ là nhìn qua, sau đó mặc kệ nó. Chắc là Cảnh Thần Hạo gọi tới, bảo cô đợi anh, anh ta có xe của mình, tại sao phải ngồi xe của cô? Lúc đi có thể thừa cơ ngồi vào trong xe của cô, sau đó đường đường hoàng hoàng bước vào cửa nhà cô. Cửa nhà cửa cô làm sao có thể vào dễ dàng như thế chứ? Bùi Nhiễm Nhiễm chạy một mạch đến Cảnh gia, nhìn chiếc xe 16 chỗ màu đen dừng lại ngay bên cạnh, nhíu mày lại, cô nhớ kỹ trong nhà không có loại xe này? Đây là...... Ai? Trong lòng cô đột nhiên có mộ dự cảm không tốt, duỗi dài tay, kiểm tra điện thoại di động của mình ở trên ghế phụ. Mắt nhìn cuộc gọi nhỡ phía trên, quả nhiên là Cảnh Thần Hạo! Cô vừa cầm túi xách, bước xuống xe, chậm rãi đi vào trong, vừa nhìn qua chiếc xe 16 chỗ màu đen, đặc biệt chú ý tới bảng số xe đó. Quả nhiên là...... Diệp Mộ Yên! Gọi cô trở về, Diệp Mộ Yên cũng ở đây, muốn làm gì đây? “Nhiễm Nhiễm trở về rồi à.” Tô Nhược Nhã kích động bước lên nghênh đón cô, “các con đã rất lâu không trở về rồi, cùng về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.” Bữa cơm đoàn viên? Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm cười lạnh, có Diệp Mộ Yên ở đây mới gọi là bữa cơm đoàn viên sao? Bọn họ là người một nhà sao? “Mami!” Dương Dương Noãn Noãn đi ra từ bên trong, khuôn mặt nhỏ ngước lên nhìn cô. Tay trái tay phải cô nắm tay Dương Dương Noãn Noãn, cúi đầu nhìn bọn họ, “ở nhà bà nội có ngoan hay không?” “Ngoan! Tụi con rất nghe lời!” Noãn Noãn gật gật đầu, thế nhưng khuôn mặt nhỏ lại không vui lắm. “Mami, tại sao trong nhà còn có một dì, trong lòng dì còn có một em trai, bọn họ vì sao phải xuất hiện ở trong nhà của con?” Noãn Noãn nói xong bĩu môi, cô bé không thích trong nhà có dì khác. Người dì chưa quen biết, cảm giác được bà nội rất tốt với dì ấy, dì ấy rốt cuộc có mục đích gì? Dương Dương cũng nhìn Diệp Mộ Yên ôm đứa bé đang ngồi ở trên ghế sô pha, dì này lần trước tới nhà bọn họ, mami và daddy liền tách ra. Giờ cô ta lại xuất hiện, chẳng lẽ lần này lại có chuyện gì sao? Có phải muốn ép mami ly hôn với daddy không? Cậu không muốn mami rời xa daddy.