“Nó nhìn tôi cười kìa!” Tố Nhược Nhã kích động nói. “Có quan hệ máu mủ chính là không giống nhau.” Tố Nhược Nhã lấy khăn giấy lau mép miệng cho An An, khuôn mặt xinh đẹp đều là sự dịu dàng của người mẹ. Tố Nhược Nhã nhìn vào động tác dịu dàng của cô, “Cực khổ con rồi.” “Con nên làm thế, An An là con trai con.” Cô mãn nguyện cười nhẹ. Bùi Nhiễm Nhiễm rời khỏi lên lầu, xông vào trong phòng, tức thời đóng cửa phòng lại bị mạnh tay đẩy ra. Cửa phòng ngủ lại một lần bị đóng lại, nhưng là vì sự mạnh tay của Cảnh Thần Hạo. Bùi Nhiễm Nhiễm đúng là rất giận, công khai hiển nhiên chạy đến nhà cô, vẻ mặt đó nhìn vào là muốn phát ớn. Vừa nghĩ đến Cảnh Thần Hạo chạm qua người khác, còn sinh luôn con ra, không phải kiêu ngạo đến nhà, nhưng lại càng nghiêm trọng hơn so với tình hình kia. Thân hình cô nhanh chân đi bị anh từ đằng sau ôm chặt lấy, “Nhiễm Nhiễm, đừng ly hôn, chúng ta đã hứa không ly hôn.” “Em khi nào hứa với anh rồi? Anh buông em ra!” Cô cần bình tĩnh lại, rất cần thiết yên tĩnh một mình. “Không buông!” Anh làm sao có thể buông tay, nếu anh bây giờ buông tay, cô rất có thể khoảnh khắc sau sẽ bỏ đi ngay. Cảnh Thần Hạo không những không buông tay, trái lại còn ôm chặt hơn. Hơi thở quen thuộc ngay bên cạnh cô, nhưng cô cảm giác được đã không phải là Cảnh Thần Hạo chỉ thuộc về một mình cô nữa. Bước chân cô cứng đơ dừng tại chỗ, “Anh buông em ra trước, như vậy chúng ta không thể nào nói chuyện được.” “Nhiễm Nhiễm, anh không đồng ý ly hôn.” Anh biết bây giờ cô rất giận rất giận, nhưng ly hôn anh không thể nào. “Vậy anh cảm thấy em phải làm sao? Ba mẹ cũng nhìn thấy! Họ đều biết rồi, cho dù không cần Diệp Mộ Yên, cũng cần đứa cháu, An An còn nhỏ như thế, anh cảm thấy Diệp Mộ Yên có thể chia xa với nó sao? Căn bản là chuyện không thể nào, muốn có đứa cháu, cũng phải dẫn theo Diệp Mộ Yên!” “Vậy là chuyện của họ, anh sẽ không thừa nhận!” “Cho dù là anh không thừa nhận, không lẽ chuyện này là chưa từng xảy ra sao? Cảnh Thần Hạo! Anh uống say rượu không biết nhận người, anh còn lên giường với phụ nữ khác, em ghét anh! Chê anh bẩn! Buông em ra!” Lòng cô đau như là bị cắt ra vậy, có người đang cầm dao kẻ từng nhát từng nhát trên đó vậy. Máu tươi thuận chiều rơi xuống, cô ngoài đau lòng ra chỉ còn đau lòng. “Nhiễm Nhiễm……” Cảnh Thần Hạo ôm lấy cô quay lưng, hai người mặt đối mặt nhau. Nhìn thấy khuôn mặt anh kề sát, cô theo phản xạ nghiêng đầu đi, “Em nói buông em ra anh không buông, không lẽ anh còn muốn ép buộc em?” “Chúng ta là vợ chồng.” “Chính là vì là vợ chồng, anh mới càng nên tôn trọng quyết định của em.” Cô nhúc nhích cơ thể, cố gắng muốn thoát ra khỏi lòng anh. Càng vùng vẫy cơ thể hai người càng bám sát hơn, dựa sát hơn, cô ngay cả vùng vẫy cũng không thoát khỏi anh được. Cô từ từ không vùng vẫy nữa, cơ thể ngã về sau, nhắm mắt lại. “Nhiễm Nhiễm, em không lẽ chỉ suy nghĩ đến đứa con đó, em không suy nghĩ đến Dương Dương Noãn Noãn, chúng ta nếu như chia tay rồi, tụi nhỏ phải làm sao?” Anh nếu không thể níu cô lại, thử dùng Dương Dương Noãn Noãn xem. “Em làm sao không suy nghĩ đến tụi nhỏ, em là cảm thấy không thể để tụi nhỏ tiếp tục sinh sống trong hoàn cảnh gia đình như thế này, nếu không em vừa nãy tại sao để tụi nhỏ rời khỏi, nếu tụi nhỏ vừa nãy ở đây, biết được chuyện này, anh còn mặt mũi đối mặt với tụi nhỏ không?” Trong lòng cô bây giờ đau cực kì, căn bản không có tâm tư tranh luận gì với anh. Anh đích thực không có mặt mũi gặp Dương Dương Noãn Noãn. Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, hai người cứ thể ôm nhau, đứng với nhau. Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn vào cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đột nhiên thổi gió, thổi vào cành cây vang lên tiếng xì xào, như tâm trạng bất an lúc này của cô vậy. Nhưng Cảnh Thần Hạo lại chăm chú tập trung nhìn cô, rất muốn như vậy yên tĩnh nhìn cô cả đời, cũng không muốn buông tay nữa. Sau khi một hồi lâu, Bùi Nhiễm Nhiễm mới từ từ mở miệng, “Em cần bình tĩnh lại.” Biết được nỗi đau trong lòng cô, nhưng trong lòng anh chẳng phải cũng đau sao, chỉ là ích kỉ muốn níu cô ở lại, không muốn chia xa với cô. “Em muốn bình tĩnh như thế nào?” “Nhà Tri Hiểu đang trống, em và Dương Dương Noãn Noãn chuyển qua đó, chúng ta tạm thời sống riêng đi! Cùng nhau suy nghĩ lại nên làm sao.” Cô biết anh không thể nào đồng ý ly hôn. Cô vừa nãy cũng rất kích động, trước mặt ba mẹ Cảnh Thần Hạo nói lời như thế. Bây giờ…… Họ không thể lập tức ly hôn, không thể lập tức xử lý tốt chuyện này, tạm thời sống riêng suy nghĩ có thể đối với cả hai đều tốt. Cảnh Thần Hạo nhìn vào sắc mặt kiên quyết của cô, trong lòng một ngàn lời không đồng ý, nhưng lời đến miệng, lại chỉ có thể nhả ra một chữ đơn lẻ, “Được.” Hứa đồng thời, anh từ từ buông phần eo cô ra. Bùi Nhiễm Nhiễm bị anh ôm rất lâu, đột nhiên bị buông ra như thế, phần eo thon truyền đến cơn đau nhói. Cảnh Thần Hạo đứng tại chỗ nhìn vào động tác chậm chạp của cô, đặc biệt là tư thế đi bộ của cô có chút không tự nhiên, nghĩ đến vừa nãy sức lực của bản thân, tự trách lòng mình. Bùi Nhiễm Nhiễm lấy vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô muốn ra đi, bây giờ muốn ra đi ngay. “Nhiễm Nhiễm……” Anh lên trước một bước, lại dừng lại, “Bên ngoài hình như trời sắp mưa rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, trời mưa và cô rời khỏi không có xung đột, nhà này đã không phải đơn thuần là nhà cô nữa, bị người phụ nữ khác bước vào rồi. Anh muốn nói là trời sẽ mưa, đường sẽ trơn, bây giờ rời khỏi không an toàn, cuối cùng muốn nói thật ra đừng đi. Cô đừng đi! Quần áo mùa hạ rất mỏng, cô thậm chí vẫn chưa thu dọn gọn gàng, trực tiếp đặt vào trong vali, vali màu đen rất nhanh đựng xong. Cô đẩy vali đi, nhìn sâu sắc vào anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô từ từ từ đi ngang bên cạnh anh. Cánh tay trái cô bị anh níu lại, cô dừng bước chân xuống, ánh mắt nhìn vào bức tường trước mặt, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, “Đừng đi, Nhiễm Nhiễm……” “Em vẫn phải đi dọn hành lý của Dương Dương Noãn Noãn.” Giọng nói của cô rất bình tĩnh, thậm chí không có gợn sóng nào. Nhưng trong lòng cô lại không như thế, nếu không xảy ra chuyện của Diệp Mộ Yên, cô làm sao có thể ra đi, đây là nhà của cô, anh là chồng của cô. Chỉ là bây giờ cô rất cần bình tĩnh, cô không rộng lượng như bản thân tưởng tượng, chấp nhận không được. Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm, tiếp đó là một tia sét vang lên, ngay cả cửa sổ cũng trấn động theo. “Ông trời cũng không muốn em đi.” Anh không nỡ rời xa cô. “Người thật sự muốn ra đi, trời mưa cũng sẽ ra đi.” Cô là người thật sự muốn ra đi. “Nhất thiết phải ra đi sao?” “Cũng không nhất thiết, trừ phi đứa con đó không phải của anh, nhưng khả năng này rất thấp, chúng ta vừa nãy hứa là bình tĩnh, anh quên nhanh như vậy sao?” Cô rất nhanh dọn đồ xong, cùng lắm cũng là mười mấy phút thôi, anh đã sắp muốn nuốt lời rồi. “Anh……không quên.” Lời cô nói, anh đều nhớ rõ. Sẽ không quên, không quên. Cứ như thế nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô, mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, ngón tay từng ngón từng ngón buông ra, cuối cùng triệt để buông cánh tay cô ra. Hơi thở nhẹ nhàng thoang thoảng từ bên cạnh anh di qua, cửa phòng ngủ bị mở ra, thân hình Nhiễm Nhiễm trước mặt anh cự ly càng ngày càng xa anh, sau lưng cửa sổ lại truyền đến tiếng sấm chớp. Bùi Nhiễm Nhiễm đem hành lý của mình đặt ở chỗ cầu thang, liền lên lầu.