Việc Cảnh Thần Hạo và Diệp Mộ yên cùng nhau xuất hiện ở bệnh viện, chuyện lớn như thế, còn có đứa bé, sao họ không qua xem thử.
Nếu đúng là con của nhà họ Cảnh...
Cảnh Thần Hạo không nói gì, Diệp Mộ yên ở đối diện đã mở miệng, “Bác gái, con đã nói với bọn họ, đây là con của con, không liên quan đến Cảnh Tổng, con không cần anh ấy nuôi dưỡng, cũng không cần tiền, không lấy gì hết, con chỉ mong sau này không có liên hệ gì, An An nó ở bên con rất tốt, con có thể chăm sóc tốt cho nó.”
Đã đến nhà rồi, chuyện lúc đó vẫn nói như thế, không chút thay đổi.
Cô chỉ cần con, con của Cảnh Thần Hạo!
“Đúng là của Hạo Nhi rồi?” Tô Nhược Nhã mở to 2 mắt, dù thế nào bà cũng không mong con mình làm ra chuyện đó.
Trước khi Bùi Nhiễm Nhiễm không về, tin tức liên quan đến con trai đầy các tờ báo, nhưng cũng chưa thấy nó ở cùng với phụ nữ, giờ có vợ rồi, lại xảy ra chuyện này.
“Đẻ con ra là tôi tự nguyện, không liên quan Cảnh Tổng, tôi cô độc 1 mình, muốn có người thân bên cạnh, con của tôi dù sao cũng không thể làm con của Cảnh Gia, tôi sẽ không để nó vào Cảnh Gia, tôi và Cảnh Tổng chỉ là do say mà xảy ra chuyện, không có tình cảm, các người không cần vì tôi và An An, phá hỏng sự bình yên và vui vẻ trong nhà, hôm nay tôi đến cùng bác trai và bác giá chỉ để nói rõ.” Diệp Mộ yên nói chuyện rộng lượng, thấu tình đạt lý đến thế đó.
Khiến cho Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy, nếu cô còn để ý, thật không hiểu chuyện, vô cớ gây chuyện.
Say rượu làm càn, Cảnh Thần Hạo say rồi nhưng Diệp Mộ yên không say!
Cô rất tỉnh táo, từ khi gặp Cảnh Thần Hạo, thấy anh vào quán bar gần đó, rồi dẫn anh vào khách sạn cô đều rất tỉnh táo.
Tô Nhược Nhã lo lắng nhìn Diệp Mộ yên, rồi nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, “Họa nhi, con nói chuyện đi! Rốt cuộc có phải của con không?”
“Phải, của anh ấy.” Bùi Nhiễm Nhiễm điềm tĩnh đáp.
Phải đối mặt, chi bằng đối mặt sớm.
Cảnh Thần Hạo nghiêng đầu nhìn cô, “ Nhiễm Nhiễm...”
“Sao không thừa nhận, đã giám định 2 lần rồi, trong mắt em anh không phải là loai người dám làm không dám nhận.” Chuyện này phải nói thẳng thì tốt.
Ba mẹ Cảnh đến đây, nhất định là biết gì đó, không thể giấu họ được.
“Bác trai bác gái, An An là con của cảnh tổng, cũng là con của con, con nghĩ mình là người có tư cách nhất nuôi dưỡng nó, dù sao con vẫn trong thời gian nuôi con.” Diệp Mộ yên cười hiền hậu, An An đang ngủ ngon trong tay cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm đã từng nuôi con, con còn nhỏ thế, đúng là lúc phải ngủ.
Con...
Sau này họ luôn có 1 cái bóng không thể qua được.
“Nếu cô đã không muốn nó và tôi có quan hệ, thì nên rời khỏi đây, dẫn nó đi!” Mặt Cảnh Thần Hạo lạnh lùng, anh sẽ không nhận đứa trẻ này.
“Hạo nhi, sao con lại nói thế, nói đi là đi, dù tụi con không có tình cảm, nhưng đó là con con, là cốt nhục của Cảnh Gia, con để nó lưu lạc bên ngoài?” Tô Nhược Nhã dù rất thích Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng không thể để cháu mình theo 1 minh tinh.
Công việc minh tinh không ổn định, cứ này đây mai đó, đâu có thời gian chăm sóc con.
“Không thì sao? Cô Diệp đã nói rõ như thế, không muốn có liên hệ với con, vừa may, con cũng thế.” Sắc mặt Cảnh Thần Hạo vẫn lạnh lùng, lời nói của anh lạnh lùng như khuôn mặt anh.
“Cảnh tổng, không phải tôi muốn ở đây, là bác trai bác gái kêu người tìm tôi đến, rôi vừa quay quảng cáo xong thì qua đây, không phải ý của tôi, nếu tôi có khả năng chống lại nhà họ Cảnh, tôi vốn không thể xuất hiện ở đây.” Diệp Mộ yên cũng cười nói, không vì sự lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo mà chịu chút ảnh hưởng gì.
“Cô có thể chăm sóc cho nó không? Hay cô rời khỏi ngành giải trí, cho dù là nuôi cô cũng được, đứa trẻ là quan trọng nhất, đứa trẻ mới bây lớn, cô đã đi làm, không ở cùng nó!” Tô Nhược Nhã nhìn Diệp Mộ yên, nghe nói chiều nay cô quay quảng cáo, trong lòng bắt đầu lo lắng.
“Con có thể chăm sóc nó, giờ chỉ có chút công việc này, để nuôi nó, không đi làm sao được, chỉ là giờ tin tức lan ra quá nhiều, gây ảnh hưởng cho Cảnh Tổng, thật xin lỗi.” Diệp Mộ yên nhìn Cảnh Thần Hạo cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi.
“Con vẫn nên chăm sóc tốt cho An An, giờ con đang ở đâu? Nếu đã là con của Hạo nhi, chúng ta không thể không lo, chỉ là chuyện các con thì không hay ho gì!” Tô Nhược Nhã đến giờ vẫn rất giận.
Phải đợi đến khi đứa trẻ ra đời họ mới biết, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo lại không nói, chẳng lẽ trước đây đều không biết?
Nhìn bộ dạng chúng nó không giống!
“Không cần, con có thể, bác giá đừng làm khó con!” Diệp Mộ yên vẫn từ chối, đôi tay bỗng ôm chặt lấy An An.
An An đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc lan hết cả đại sảnh rộng lớn.
“Oa oa oa....”
“An An, An An ngoan, mami đây.” Diệp Mộ yên cuối đầu dịu dàng nhìn An An, “chắc là đái rồi, có thể cho rôi thay tã giúp nó không.”
Cô nói xong ôm An An lên, đến 1 bên làm liền.
“Chuyện này các con tính sao?” Cảnh Thắng không có chút biểu cảm nào.
“Ly hôn đi! Con chấp nhận không được.” Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy, nhìn ba mẹ Cảnh, “Ba mẹ, thát lễ chút, giờ con hơi....”
Cô đã ép mình đến mức không thở được.
Sau đó không nói gì, đi khỏi.
“Nhiễm Nhiễm!” Cảnh Thần Hạo lập tức đứng lên đi theo.
Ly hôn, anh tuyệt đối không đồng ý.
“Cái này...” Tô Nhược Nhã nhìn bọn họ đi khỏi, “ông xã, giờ sao!”
“Chuyện tuổi nhỏ, chúng ta không nên can thiệp!” Cảnh Thắng cũng không đồng ý lời cô nói, nhưng cháu mình, ông vẫn muốn nuôi nó.
Còn đối với thân phận minh tinh của Diệp Mộ yên, ông có chút e ngại, nhưng quả thực cách cư xử của cô không tệ, chăm sóc con cũng rất nghiêm túc.
Nhưng Nhiễm Nhiễm đâu làm sai gì, từ nhiên không thể để Diệp Mộ yên vào cửa lớn nhà họ Cảnh.
“Tôi không xen vào, ông muốn cháu mình lưu lạc bên ngoài!” Tô Nhược Nhã nhìn lưng của Diệp Mộ yên.
An An vẫn còn khóc lớn, bà không đành lòng đứng lên, tiến về hướng cô ta.
Dù An An khóc ớn thế,nhưng Diệp Mộ yên vẫn nghe được tiếng bước chân của Tô Nhược Nhã, miệng cô nở nụ cười.
“Cô có thể trông An An không?”
“Được ạ, bác gái, dù sao bác cũng là bà ngoài.” Diệp Mộ yên đã lót xong tã cho An An, ôm An An đưa đến trước mặt của bà.
Bà nhìn An An nhỏ xíu trên tay, tóc vàng ánh kim, rất anh tuấn, bà cảm thấy nó thật giống với Cảnh Thần Hạo.
Giờ đây đôi mắt xanh to lớn của An An nhìn bà, khuôn mặt nhỏ đột nhiên nở nụ cười, phát ra tiếng “Khư khư..”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương