Bà xã mình ngồi ở bên cạnh, thế nhưng cơ thể lại ngã người về phía trước, nói chuyện với Ứng Giác Nguyệt đang ngồi ở vị trí ghế phụ. Bùi Nhiễm Nhiễm hiện giờ rất muốn biết tình huống vừa rồi, toàn thân Cảnh Thần Hạo đều không vui, còn không có tâm tư để ý tới anh. Một lòng một dạ muốn Ứng Giác Nguyệt cho một chút tình hình cụ thể cho cô biết. Thì ra vừa nãy Diệp Mộ yên bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, đang nôn khan, nên muốn rời khỏi sân khấu trước. Mới vừa đi xuống, thì có phóng viên kích động vọt tới trước mặt cô, có thể không kiểm soát được sức chân, chưa kịp phanh lại, nên đâm thẳng vào người cô, ngay cả máy quay phim anh ta cũng. Trọng lực đó khiến Diệp Mộ Yên lập tức ngã trên mặt đất, hiện trường liền hỗn loạn. Một sự ngoài ý muốn nho nhỏ lại rất có thể khiến một sinh mệnh sống sờ sờ từ đây biến mất khỏi thế giới này. Trong lòng cô rầu rĩ, tựa vào vai Cảnh Thần Hạo, mắt nhìn con đường phía trước, bỗng nhiên cô rất hi vọng con đường này rất dài rất dài. Đường lại dài, mãi cho tới bệnh viện. Bệnh viện quen thuộc, cô hình như đã tới qua nhiều lần. Phóng viên đều bị chặn ở bên ngoài bệnh viện, xe của họ trực tiếp chạy vào, cảnh tượng như vậy chính xác là không muốn để quá nhiều người trông thấy, truyền thông đưa tin, dư luận có lúc thật sự rất đáng sợ. Hành lang của bệnh viện nồng nặc mùi thuốc, không gian ồn ào vừa rồi và không gian yên tĩnh của bây giờ tạo nên sự chênh lệch rõ ràng. Người đứng bên ngoài phòng phẫu thuật không nhiều, trợ lý mới của Diệp Mộ Yên, còn có Đường Sóc. Những diễn viên khác trong bộ phim《 Niệm niệm có em》đoán là Đường Sóc không muốn họ đến, lúc này vẫn là đừng tới xem tốt hơn, thường đều là tới lúc cần thiết lên Weibo bày tỏ sự quan một chút, là được rồi. “Thế nào rồi?” Ứng Giác Nguyệt nhìn Đường Sóc rồi hỏi. “Không biết.” Đường Sóc chỉ nhìn cô một cái, rồi nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo. Loại chuyện nhỏ nhặt này kỳ thật anh hoàn toàn có thể không cần tới, Cảnh Thần Hạo cũng vậy Nhưng thân phận của Diệp Mộ Yên...... Trợ lý mới của Diệp Mộ Yên nhìn hai người họ một cái, liền quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật. Qúa trình chờ đợi luôn dài đằng đẵng, nơi đây lại là bệnh viện của Cảnh Thần Hạo, kỳ thật chỉ cần anh cho chút ý, có thể đứa bé đó cũng giữ được. “Nhiễm Nhiễm, em định đợi ở đây suốt sao?” “Cũng sắp ra rồi!” Hi vọng sẽ rất nhanh, cũng hi vọng em bé không sao. Cô nên tin Cảnh Thần Hạo, đứa bé không phải của anh ấy, đứa bé vẫn còn sống tốt hơn. Cô hi vọng đứa bé có thể sống. “A a a......” Bỗng nhiên cô bị anh bế lên, quay người rời khỏi hành lang. “Anh làm gì đó?” Cô cũng không phải không thể đứng đó, vả lại họ mới tới hơn hai mươi phút mà thôi. Ngồi nghỉ ngơi. ------------Nhóm dịch Boss – app iNovel----------- Được thôi! Ngồi nghỉ ngơi, không phải trực tiếp mang cô về là được. Trong phòng nghỉ xa hoa, trước mặt đặt vào hai tách trà xanh nóng hổi, cô cầm một ly lên. Hiện giờ rõ ràng là mùa hè, phải rất nóng mới đúng, thế nhưng đột nhiên cô cảm thấy có chút lạnh, phía sau lưng dần phát lạnh, phải hay nhiệt độ của máy lạnh mở quá thấp không? Cô chỉ liếc mắt nhìn máy lạnh một cái, một khắc sau, đã nhìn thấy Cảnh Thần Hạo cầm remote, chỉnh nhiệt độ lên cao mấy độ, không chỉ như thế, cả người anh còn dán chặt vào người cô. Cô uống ngụm trà nóng, không biết là vì do trà, hay là vì tựa vào người anh, cảm thấy dễ chịu hơn. “Anh có muốn uống chút hay không?” Ly trà trong tay cô đưa tới trước mặt anh. Khuôn mặt tuấn tú của boss lớn cười nhẹ, “em đút anh?” Lúc cô đang muốn đi bưng một ly khác, bên tai vang lên giọng của anh, “trong tay em còn chưa uống xong.” Uống ly cô uống qua? Bỏ đi, vợ chồng, dùng chung một cái ly mà thôi. Nhìn đuôi lông mày giương lên của anh, sao cô cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh có chút đắc ý vậy. Ly trà vẫn đưa đến bên miệng anh, nhìn anh uống một ngụm, lập tức thu hồi lại, buông xuống. Cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, bốn giờ chiều, chỉ mong có thể sáu giờ về nhà, trước đó sau khi gọi điện thoại cho Noãn Noãn không hiểu sao nhớ tụi nhỏ, rất muốn lập tức nhìn thấy tụi nhỏ. Cô cũng không muốn rời xa tụi nó, bảo bối của cô mà. Cảnh Thần Hạo nhìn cô bỗng nhiên trầm mặc, cũng không nói gì quấy rầy cô. Một tiếng sau, có bác sĩ tới nói cho bọn họ biết Diệp Mộ Yên đã ra. Đứa bé giữ được rồi. Cô kéo cánh tay của Cảnh Thần Hạo, đi về phía phòng bệnh của Diệp Mộ Yên, may mắn đứa bé không sao. Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn cô, bước chân bước rất nhỏ chậm rãi đi kế bên cô, “Nhiễm Nhiễm......” “Em đâu có buồn, ngữ khí thế này của anh là sao, anh biết em không muốn đứa bé bị tổn thương mà, hơn nữa anh nói không phải con của anh, nếu đã không phải con của anh, vậy thì càng không thể để cho con của cô ấy bị mất, chúng ta không có quyền lực quyết định con của cô ấy.” Mối lo của cô cuối cùng đã không còn, có thể yên tâm trở về thăm Dương Dương Noãn Noãn. “ Bây giờ đã có thể trở về.” Anh cũng không phải rất ủng hộ cô đi gặp người phụ nữ đó. Cô lắc đầu, “vẫn nên đi xem thử đi! Cũng chờ lâu như vậy rồi.” Lúc bọn họ đi vào phòng bệnh, Đường Sóc và Ứng Giác Nguyệt đều ở bên trong, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, hình như đều không nói gì. Diệp Mộ Yên đã tỉnh, đang tựa ở đầu giường uống nước, sắc mặt của cô có chút tái nhợt. Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn không nói gì, Diệp Mộ Yên mở miệng nói trước. Cô nhìn mấy người bên cạnh giường, “cám ơn mọi người đã quan tâm, Cảnh phu nhân, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” “Có thể!” Cô mỉm cười, người đàn ông bên cạnh vốn không muốn vào. Bọn người Đường Sóc đi ra, Cảnh Thần Hạo lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Bùi Nhiễm Nhiễm, “có việc thì gọi anh.” “Dạ.” Kỳ thật cái cô muốn nói hơn chính là không sao, có thể có chuyện gì. Nhìn ánh mắt có chút lo lắng của anh, còn chưa nói ra. Nhìn anh đi ra, trợ lý mới của Diệp Mộ Yên cũng đi, trong phòng bệnh to như vậy cũng chỉ có hai người các cô. Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn ly nước trống không, “còn muốn uống nước không?” “Không cần.” Diệp Mộ Yên lắc đầu. Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, em bé giữ được thật tốt. Hai tay Diệp Mộ Yên sờ cái chăn, vị trí đó là bụng dưới, “chuyện hôm nay tôi rất giận, cũng rất khó chịu, bất kể có phải hắn ta cố ý hay không, hay là những người khác cố ý, tôi chỉ là một người vô tội, Cảnh phu nhân cũng là một người mẹ, hẳn là có thể lý giải được tâm trạng của tôi, tôi chỉ muốn con của tôi được bình an sinh ra.” “Cảnh phu nhân năm đó cũng là tự mình nuôi lớn hai đứa bé, tôi nghĩ với kinh tế của tôi, tôi cũng có thể nuôi con của tôi thật tốt, không dính líu đến Cảnh Thần Hạo, không dính líu với Cảnh gia, nó chỉ là con của tôi, tôi không muốn bất kì kẻ nào làm tổn thương nó. “Sau khi diễn xong vai khách mời trong bộ《 Niệm niệm có em》, có lẽ tôi sẽ không nhận thêm công việc nào khác, sẽ chuyên tâm ở nhà dưỡng thai, sẽ không ra ngoài, cũng sẽ không quấy rầy hai người, càng không xuất hiện ở trước mặt của các người. Tôi dự định ra nước ngoài an tâm dưỡng thai, thế này sẽ không làm các người thấy khó chịu. Diệp Mộ Yên nói một loạt, mới hơi bình tĩnh một chút, con ngươi nhìn chằm chằm Bùi Nhiễm Nhiễm, chờ câu trả lời của cô. “Ừm, tôi rất giận, rất khó chịu, tôi cũng vậy.” Sau khi chuyện này xảy ra, trong lòng cô luôn thấy phiền muộn, luôn thấy không thoải mái. - -----------Nhóm dịch Boss – app iNovel-----------