Sự bình yên vô vọng
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm vào tảng băng điêu khắc một người đàn ông bên cạnh mình, “Lần sau tôi đi tuyệt đối không làm việc này, tôi chờ xem cả hai người đến chết đi cũng không nhìn mặt nhau nhưng lại phải ở bên nhau những mấy mươi năm.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất buồn cười, hai cụ già gặp nhau rồi cũng không nói lời nào
“Bà xã, tâm nguyện của em, anh sẽ cố gắng giúp em đạt được” Cảnh Thần Hạo đột nhiên ôm eo của cô,
“Ngoan ngoãn đợi anh nhé, sẽ xong ngay thôi.”
“Vâng!” Cô đi theo anh ra ngoài, nhưng cô lại không lên khán đài.
Trên khán đài, Đường Sóc và Cảnh Thần Hạo trong suốt cuộc trao đổi vẫn bằng không, nhưng hôm nay không khí thực sự có một chút lạ lùng, có vẻ như mọi người đều không vui.
Những người khác thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Cô bỗng chốc cảm thấy lòng mệt mỏi, rất nhớ Dương Dương Noãn Noãn, cô cầm điện thoại ngước nhìn lên khán đài, sau đó từ từ lùi lại đi vòng qua phía sau, cô gọi điện cho Dương Dương và Noãn Noãn.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nghe, giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Noãn Noãn cất lên, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, khi nào thì mẹ về?”
“Mẹ cũng nhớ các con lắm, mẹ và ba hiện đang làm việc, sẽ về trễ một chút, anh con đâu?”
“Anh hai không có ở đây, anh đi theo huấn luyện viên rồi.” Noãn Noãn ngoan ngoãn trả lời.
Bùi Nhiễm Nhiễm chợt nhớ ra, Dương Dương đang theo học lớp võ thuật đại loại như là Taekwondo, rõ ràng cô muốn đào tạo Dương Dương trở thành một quý ông nhỏ, chẳng nhẽ quý ông nhỏ của cô sẽ trở thành một dũng sĩ đánh nhau trong tương lai.
“Vậy Noãn Noãn ở nhà hãy ngoan nhé, không được chạy lung tung, đừng để bị thương nhé, mẹ.....”
Cô chưa kịp nói xong thì bỗng nghe phía sau lưng có tiếng la hét ầm ĩ.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
“Mẹ sẽ về nhanh thôi, tạm biệt con nhé.” Cô vừa nói vừa đi vòng ra bên ngoài, cô đợi nghe tiếng con gái nói lời tạm biệt mới tắt máy cho điện thoại vào túi.
Cô nhìn thấy một nhóm người đang bao quanh một góc khán đài, các ký giả thì chen nhau để đi lên và không ngừng chụp ảnh, tiếng kêu cứu không ngừng vang lên.
Cô hướng mắt nhìn những người trên khán đài, một lúc sau cô đã đoán ra được người trọng tâm đó chính là Diệp Mục Yên.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Có chuyện gì xảy ra với đứa bé?
Cô lập tức xông lên khán đài, cô muốn nhìn rõ cụ thể sự việc như thế nào, nhưng lại bị Cảnh Thần Hạo ngăn lai, “Nhiễm Nhiễm.”
“Xảy ra chuyện gì vậy anh? Cô ấy rõ ràng đang ở trên khán đài mà, sao giờ lại ở dưới đấy vậy?
“Cô ấy bị một người không cẩn thận đụng phải, xe cấp cứu đang trên đường đến đây, đến ngay thôi, em đừng lo lắng.” Cảnh Thần Hạo biết cô đang quan tâm đến đứa bé trong bụng của Mục Yên.
Đối với cô về ý nghĩa của một đứa trẻ rất khác biệt, cô rất thích trẻ con, không đành lòng nhìn đứa trẻ bị tổn hại.
Bị người đụng phải à?
Sao lại có sự trùng hợp cô ấy bị đụng phải?
Cô vẫn đang muốn tiến về phía trước, nhưng trước mặt cô đã bị một người đàn ông ngăn lại như bức tường sắt vững chắc, đôi tay chụp lấy cơ thể cô, đôi mắt lạnh đanh nhìn thẳng vào cô.
Hiện trường vì lý do này đã hỗn loạn cả lên, “Chúng ta đi xuống rồi nói!”
Cô kéo Cảnh Thần Hạo đi xuống khán đài, bên ngoài tình cảnh hỗn loạn và những âm thanh vẫn vang lên không ngừng.
Trong lúc này tâm trạng của cô bỗng nhiên rất phức tạp, nếu như không may đứa bé không còn nữa, Diệp Mộ Yên và Cảnh Thần Hạo từ nay sẽ không còn bất cứ quan hệ gì, và sẽ không còn xảy ra sự việc sau tám tháng nữa.
Nhưng đó dù sao cũng là một sinh mạng, cô không nhẫn tâm, đứa bé mãi mãi vẫn là vô tội, người lớn phạm sai lầm, tại sao lại đưa đứa bé ra gánh chịu tội lỗi!
Cô kéo anh vào trong một căn phòng giải lao và khóa chốt cửa bên trong, cô nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của anh, cô từ từ nắm chặt tay mình, tâm trạng rối bời, bất an, nhói đau, một cảm giác khó tả đang vò xé trong lòng cô.
“Có phải anh làm không?”
Anh đúng thật là không muốn đứa bé đó được sinh ra, vì nếu như đứa bé ấy ra đời, thì giữa hai người chắc chắn sẽ có sự khoảng cách.
Ngày hai người kết hôn, khi anh biết Diệp Mộ Yên đã có thai, suy nghĩ đầu tiên của anh là phải phá bỏ cái thai đó đi.
Cô không thể không nghi ngờ anh.
Anh nhìn gương mặt nghiêm nghị kiên cường của cô, câu nói được phát ra từ đôi môi đỏ hồng, nó như là một lưỡi dao cứa vào tim anh đau nhói.
“Không phải.”
Anh thừa biết rằng cô sẽ không để cho anh làm như vậy, lần trước đã không thành công, và anh cũng đã hứa với cô để cho Diệp Mộ Yên sinh đứa bé đó, thì làm sao anh có thể làm như vậy một lần nữa.
Từ miệng anh thốt ra hai từ đó, cô có nên tin anh không?
Sự việc vừa xảy ra lúc nãy thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn sao?
“Cho nên...........không liên quan đến anh, chỉ đơn thuần là một sự cố?” Rốt cuộc cô vẫn không tận mắt chứng kiến, không nhìn thấy được tình huống cụ thể.
Nên suy đoán của cô về anh như vậy cũng không đúng lắm.
“Nhiễm Nhiễm, những gì anh đã hứa với em anh nhất định sẽ làm được, đứa bé trong bụng cô ta không phải của anh, anh cũng muốn để cho cô ta an toàn sinh đứa bé ấy ra, rồi làm xét nghiệm ADN thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.” Đôi tay anh giữ chặt lấy đôi vai cô và siêt chặt
Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen lánh của anh, chồng cô, người cô tin tưởng nhất, tại sao cô lại vô duyên vô cớ hoài nghi anh như vậy!
Sau khi đã giải tỏa được nghi vấn trong lòng mình, cô bình tâm lại và hỏi: “Thế chúng ta có cần đi đến xem cô ấy như thế nào không?”
“Nếu hiện giờ chúng ta đến đó sẽ bị ký giả theo sau chụp hình.”
Và cũng có khả năng bị ký giả lợi dụng vấn đề này mà suy đoán lung tung và viết những lời vớ vẩn trên báo.
“Không sao đâu, chúng ta đi cùng với Đường Sóc, hoặc đi với đoàn làm phim 《Niệm Niệm có em》, anh chỉ là nhà sản xuất phim, còn cô ấy là diễn viên, anh quan tâm đến đồng nghiệp là một việc làm hợp lý mà!” Cô kéo cà vạt của anh và nói tiếp: “Huống chi có em đi với anh, ký giả làm sao viết bậy bạ được.”
“Nhiễm Nhiễm, hành động này của em.....rất nguy hiểm. “Bàn tay nhỏ nhắc của cô kéo cà vạt anh, còn anh thì không ngừng tiến gần về phía cô, khuôn mặt thanh tú của anh đã có thể áp sát vào gương mặt nhỏ bé của cô.
“Anh có đi không, anh không đi thì em đi đây.” Cô rất muốn biết tình trạng của đứa bé như thế nào.
“Đi chứ, đưa vợ đi là nghĩa vụ không thể chối bỏ của anh mà.” Anh chỉ là vì cô mà đi, ngoài ra đối với anh Diệp Mộ Yên không là gì cả.
Sau đó, cả hai rời khỏi phòng giải lao, khi đi đến đó, Diệp Mộ Yên đã được xe cấp cứu đưa đi, ký giả cũng đã đi theo đến bệnh viện để nắm bắt tình hình.
Các diễn viên trong đoàn làm phim 《Niệm niệm có em》 cũng đã bỏ đi hết chỉ còn duy nhất Ưng Thường Nguyệt ở lại.
Nhìn thấy hai người họ đi ra, Ưng Thường Nguyệt cười tươi đi về phía họ, “Hai người có muốn đến đó xem không, tình huống lúc nãy thật khiến tôi sợ chết khiếp!”
“Lúc nãy tôi bận gọi điện thoại nên không thấy được sự việc xảy ra như thế nào, hiện giờ cũng đang chuẩn bị đến đó xem sao.” Bệnh viện chắc chắn sẽ rất đông người, người đến thăm bệnh có lẽ cũng sẽ rất đông.
“Lúc nãy tôi có thấy vết máu dười sàn, không biết đứa bé có còn hay không, ái chà, hy vọng đứa bé không sao!” Ưng Thường Nguyệt cầm ly rượu vừa đặt lên bàn trước đó uống cạn một hơi.
Sau đó gương mặt có vẻ ngượng ngùng nhìn cả hai người, “Đường tổng đã bỏ đi trước rồi, xe quản lý của tôi đã hết xăng, trợ lý của tôi đang đi đổ xăng, tôi có thể đi cùng hai người không?”
“Không.....”
“Được chứ.”
Lời khước từ của Cảnh Thần Hạo đã bị Bùi Nhiễm Nhiễm ngắt quãng.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chồng mình, cô biết anh không thích người khác ngồi chung xe với họ, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt nên phải xử lý đặc biệt.
Ông chủ lớn gương mặt tối sầm lại, Bùi Nhiễm Nhiễm mỉm cười an ủi anh, nép vào người anh đi ra ngoài, Ưng Thường Nguyệt không nhìn thấy, bước theo sau lưng hai người.
Sau khi lên xe, Cảnh Thần Hạo thậm chí còn chán nản hơn.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương