Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy sau lưng một luồng khí lạnh, Thích Thịnh Thiên sẽ không phải không xử được Trần Nhan chứ?
Vậy thì thật sự chơi vui rồi!
....
Bờ sông dài dài, mặt nước lấp lánh, thỉnh thoảng có đám đông đi qua, đều ngoảnh lại hiếu kỳ nhìn một cái, đôi nam nữ đối diện đứng ở bên ven sông
Thích Thịnh Thiên tóm chặt lấy cổ tay của Trần Nhan, “ly hay không ly? Không ly tôi tiễn cô xuống nuôi cá!”
“Ê thằng em! Tôi nói Thích Thịnh Thiên anh có phải là đầu óc có vấn đề không, ai nói là cùng anh kết hôn rồi? Shit shit shit! Tôi chạy đến nước ngoài đều có thể bị anh tìm thấy, trên người anh ;ắp radar à!” Trần Nhan tức giận trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này có bệnh chắc!
Tìm thấy cô liền nói cái gì lý hôn ly hôn, cô còn là độc thân, muốn ly hôn cũng phải kết hôn trước mới được à!
“Cô kết hôn với tôi rồi, nếu như là Hiểu Hiểu, tôi sẽ không phải tổn hao công sức thế này rồi” anh mong muốn không được là Lâm Trí Hiểu ấy chứ!
Nhưng mà lại là người phụ nữ này, anh một chút đều không thích
“Cái quái quỷ gì vậy? Chúng ta kết hôn rồi? Giấy kết hôn đâu?” Trần Nhan nhìn anh ta, cả khuôn mặt đầy bất lực
“Cô đừng có chạy!” Thích Thịnh Thiên từ trong túi lấy ra hai trang giấy mỏng giơ lên trước mặt của cô ta
Trần Nhan nhìn thấy trên tở giấy chứng nhận kết hôn thật sự là họ tên của cô và Thích Thịnh Thiên, cả người đều không ổn luôn
“Chết tiệt! thế mà lại có chuyện như thế này!” cô không phải là điên rồi chứ!
Thích Thịnh Thiên vẫn không có kịp phản ứng lại, Trần Nhan đã xe rách giấy kết hôn rồi, ngay sau đó thì bay vào trong lòng dòng sông
“Chết tiệt! Trần Nhan đầu óc của cô mới có bệnh? Xe rách rồi chúng ta làm sao mà ly hôn?” Thích Thịnh Thiên tức giận lồng ngực phập phồng mãnh liệt, thật muốn nhảy xuống nhặt lên
Nhưng mà anh nhảy xuống đó, người phụ nữ trước mặt tuyệt đối giây phút sau đó sẽ không thấy đâu nữa
“Anh làm sao mà không nói sớm, giờ thì xong rồi! Nếu như đã không thể ly hôn nữa, anh coi như chắp vá đi! Tôi còn thiệt thòi nữa có! Tôi một cô nương tốt thế này, rõ ràng tiện lợi cho anh rồi còn gì!” Trần Nhan liếc nhìn anh một cái, từ trong tay của anh ta vùng vẫy, vung lên chiếc túi trong tay, đi mất
Thích Thịnh Thiên vẫn đứng tại chỗ trừng trừng nhìn bóng hình của cô ta, hận không để ném Trần Nhan xuống nước
“Chồng ơi, anh còn đứng đó làm cái gì? Không đi à! Hay là anh muốn đứng đường?” Trần Nhan đi được mấy bước, ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, khuôn mặt mang nụ cười đầy ranh mãnh
Trong đầu của cô ta là tràn nước bùn sao?
Anh đứng đường?
Cô ta còn có thể tưởng tượng thêm chút nữa không?
“Đừng như thế mà gọi tôi, tôi không phải là chồng của cô!” Thích Thịnh Thiên tức giận nhìn cô ta, nhưng không thể không bước nhanh đuổi theo
Không xử lý xong chuyện này, anh ra đây làm cái gì?
Đều là bởi vì giấy ly hôn này à!
“Nói! Làm thế nào thì cô mới đồng ý ly hôn? Chúng ta lại đâu phải có tình ảm, không ly hôn không phải là lỡ dở một đại mỹ nữ xinh đẹp như cô đây sao?” Thích Thịnh Thiên nhìn cô nở nụ cười nói
“Lời nói này của anh cũng khá là có đạo lý, nhưng mà tôi tại vì sao phải ly hôn à! Có anh làm chồng cũng không tồi, miễn cưỡng xem là đạt tiêu chuẩn, bố anh cũng khá thích tôi, tôi gả đến Thích Gia, nhất định không có người dám ức hiếp tôi, không tồi không tồi!” Trần Nhan cười ngẩng cao đầu, bước lớn minh tinh rời đi, không hề để tâm đến người đàn ông bên cạnh đã sắp bộc phát nỗi tức giận
“Cô muốn thật sự nghĩ như thế thì sai rồi, cô mà không ky hôn, thì chuẩn bị ở góa cả đời đi” ngọn gió của buổi tối lành lạnh thổi lên trên người của bọn họ, đắp lên trên giọng nói của anh ta càng thêm phần lạnh giá
“Ha ha! Anh có thể ở bên ngoài ngoại tình, chẳng lẽ tôi thì không thể? Chúng ta chơi riêng, không xen vào người khác” Trần Nhan không thèm để ý anh ta, tiến vào trong một khách sạn
Thích Thịnh thiên bất lực đi theo sau cô ta, thì nghe thấy cô ta nói 1 phòng
“2 phòng!” anh lập tức đi đến đó, không thèm ở chung một phòng với cô ta
“Cứ 1 phòng!” Trần Nhan nhìn quầy lễ tân, bỗng nhiên vòng tay qua cánh tay cảu anh ta, thân mật nhìn anh ta, “chồng ơi, em sai rồi, em sẽ không lại chọc giận anh nữa, anh tối nay để em ở cùng anh nhé! Em sẽ ở trên giường bồi thường thật tốt”
Bồi thường?
Quỷ quái còn tạm được!
“Cô buông tôi ra, còn nữa không chuẩn như thế gọi tôi!” lời nói lúc nãy của anh cô ta đều không có để trong mắt
Anh thật sự mong muốn có một người đàn ông đến, người đàn ông có thể khống chế được Trần Nhan, người phụ nữ như cô ta làm sao cái gì đều không sợ à!
“Chồng ơi, đừng giận nữa, chút nữa thì vỗ về anh à!” Trần Nhan cười tít mắt lại, cơ thể tiến sát lại gần anh hơn nữa
Thích Thịnh Thiên lùi ra phía sau, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ khinh thường
Trần Nhan cầm lên chìa khóa thẻ phòng, đẩy anh ta đi về hướng thang máy, “chồng ơi, chúng mình đi thôi! Em sẽ xin lỗi anh cẩn thận”
“Chết tiệt! Trần Nhan cô thả tôi ra!” anh không thèm cùng với cô ta ngủ chung một phòng, anh phải đi mở thêm một phòng nữa
Trong thang máy, Thích Thịnh Thiên vừa bị đẩy vào trong thì đã muốn chạy ra ngoài, Trần Nhan chặn ngay ở trước mặt của anh ấy, hai tay hất bỏ, “tôi nói anh bây giờ bỏ đi cũng không thể được, trước khi anh tiến vào tôi đều đã nói rồi, không cho phép anh mở phòng thứ hai!”
“Lại đâu có phải sẽ nghe lời của cô, cô làm sao muốn cùng tôi ngủ một phòng, không phải là muốn tôi làm chút gì đó với cô sao?” Thích Thịnh Thiên liếc nhìn cô ta, ánh mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta rời đi, “thực tế cô cũng khá dễ nhìn...”
“Anh nhìn gì mà nhìn? Anh nghĩ rằng tôi hiếu kỳ anh chắc? Tôi là một người phụ nữ, tôi so với anh còn thiệt thòi hơn không phải sao?” anh ta là đàn ông, ly hôn cũng là người đàn ông chất lượng
Nhưng mà cô là một người phụ nữ, ly hôn sẽ phải đón nhận rất nhiều nghị luận trái chiều
“Cô nhìn một chút cũng không có dáng vẻ gì thiệt thòi cả, ngược lại còn khác đắc ý, nói thật, cô không phải là yêu thầm tôi chứ!” Thích Thịnh Thiên đôi tay nắm chặt, ánh mắt như ngọn đuốc chằm chằm nhìn cô ta
“Anh hâm à, tôi yêu thầm bố anh đều sẽ không yêu thầm anh!” Trần Nhan lườm anh ta một cái, cánh cửa thang máy mở ra, thì quay người đi mất
Thích Thịnh Thiên lạnh lùng nhếch mép,đi theo phía sau cô ta đi ra ngoài, chết tiết!
“Cô ở là phòng căn hộ sao?”
“Anh còn muốn làm cầm thú? Cẩn thận tôi tố cáo anh!” Trần Nhan bước rộng bước chân đi, đầu không có quay lại nói
“Ha ha, cô nghĩ thật sự là đủ nhiều” Thích Thịnh Thiên lạnh lùng nói một câu, trong đầu đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể khiến cô ta đồng ý ly hôn
Ly hôn ly hôn à!
Anh lúc này cần nhất là ly hôn, là một thân phận độc thân!
Thế nhưng, sau khi anh tiến vào trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, anh bỗng chốc sững sờ
Trần Nhan tiến thẳng vào trong phòng tắm, nói với anh ta một câu, “anh ngủ trên ghế so-pha tôi ngủ trên giường!”
“Cô mơ đi!” Thích Thịnh Thiên liếc cô một cái, cứ thế mà nằm thẳng ở trên giường
Mệt à!
Hôm nay toàn ngồi trên xe ngồi trên máy bay, bây giờ đến một chút đều không muốn động đậy nữa
Nhắm mắt liền ngủ mất
“Bốp!”
“A....” anh vất vả mở đôi mắt ra, làm sao lại ngủ trên sàn vậy
Anh mở đôi mắt thì nhìn thấy Trần Nhan từ bên cạnh người anh đi qua, sau đó thì trèo lên trên giường, “lăn đến ghế so-pha của anh đi!”
“Chết tiệt! sức lực của cô còn khá lớn nhỉ, lại có thể đạp anh xuống khỏi giường” Thích Thịnh Thiên bật dậy nhìn cô ta, xoa xoa trên người mình, còn cô ta đã nhắm nghiền đôi mắt đi ngủ rồi
Trần Nham giống như là không có nghe thấy lời của anh ta vậy, hoàn toàn không để tâm anh ta
Thích Thịnh Thiên không còn muốn tự tìm sự thú vị, càng không muốn ở cùng với cô ta trong một phòng, “đừng có chạy trốn à! Ngày mai đi ly hôn!”
Anh nói xong thì rời khỏi phòng, đi xuống dưới lầu lại đi mở một phòng khác
Trong lòng luôn nghĩ phải dậy sớm chút, trăm nghìn lần đều không thể để Trần Nhan trốn thoát, nhưng mà anh lại ngủ quá giắc rồi
Ngày mới đến đừng nói là Trần Nhan, đến một cú điện thoại đều không thông báo
Anh tức giận đến đau răng, không biết cô ta lại chạy trốn đến nơi nào rồi!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương