“Hiểu Hiểu, em thật tốt với anh.”
“Vậy anh xách hành lý của anh lên lầu đi!” Cô cắn môi dưới, nghiêng đầu không nhìn đôi mắt thâm tình của anh nữa.
Lòng của cô nhảy “cốc cốc cốc”, nếu như bị anh ta phát hiện ra sự thật, sẽ như thế nào đây?
“Hành lý của anh có phải nên đặt trong phòng của em không?” Cô ấy nhiệt tình như vậy, không phải muốn sống chung với anh sao?
Hiểu Hiểu thật chủ động!
Đặt trong phòng cô chẳng phải là mỗi ngày đều bị anh ta ăn hiếp ở trong phòng sao?
Cô mới không muốn.
Bây giờ quà để tạ lỗi đều đã mua rồi, thấy anh ta khá là vui, chắc cũng không đến nỗi giận lắm đâu hả?
Chi bằng nhân lúc này nói sự thật cho anh ta biết?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú từ từ tới gần của anh, cánh môi ửng đỏ, cô kiềm chế tình cảm đang bị khơi dậy ở trong lòng, “anh chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, mang theo hành lý này ra khỏi nhà em, thứ hai, đi ngủ chỗ anh nên ngủ!”
Chuyện của đêm qua tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai.
“Anh chọn cái thứ hai.”
“Rời khỏi chẳng phải cái gì cũng không còn sao.”
Anh khó khan lằm mới vào ở trong nhà cô.
Cổ tay của Lâm Tri Hiểu bỗng nhiên bị bắt lại, rất không tình nguyện bị anh kéo lên lầu, một tay khác của anh xách theo hành lý.
Cô im lặng nhìn một cái, sức của đàn ông quả nhiên lớn hơn.
Tư duy của cô có phải bị phát tán không?
Đến giữa cửa phòng, cô liền chột dạ.
Cảm giác được bước chân của cô dừng lại, Thích Thịnh Thiên quay đầu nhìn cô, “Hiểu Hiểu?”
“Thích tổng, nếu như khi đi vào phát hiện được cái gì, anh tuyệt đối không được giận nha! Em thật sự không phải cố ý.” Chỗ này rõ ràng là nhà của cô, tại sao cô phải xin lỗi thế!
Nghe xong lời cô nói, Thích Thịnh Thiên càng thêm sầu não.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khiến cô căng thẳng như vậy?
“Anh đáng sợ như vậy sao?” Anh rõ ràng rất dễ gần mà, ít nhất sẽ không chọc cô, sẽ không đối xử không tốt với cô.
“Không có, Thích tổng anh cực kỳ thân thiện dễ gần.” Cô từ từ rút tay mình ra hỏi tay anh, lui về sau hai bước, “anh đi vào đi.”
“Cùng vào đi.” Anh bước lên và nắm tay cô lần nữa, phản ứng vừa rồi của cô quá không bình thường rồi.
Bây giờ anh rất muốn biết rốt cuộc cô đã làm cái gì, mà chột dạ như thế.
Ngước đầu cũng là một dao, rụt đầu cũng là một dao, chẳng bằng dứt khoát luôn cho xong.
Cô lấy hết dung khí mở cửa phòng, im lặng không nói.
Thích Thịnh Thiên vào nhà mấy ngày, mấy cái hành lý thật to đều để ở dưới đất không dọn qua.
Mà bây giờ...... ----------Nhóm dịch Boss – App iNovel---------
Không một cái bóng?
Hành lí mà Lâm Tri Hiểu mang về còn đang để ở ngoài cửa chính, anh chậm rãi bước tới trước mặt cô, hai người càng dựa càng gần.
Lưng cô dán vào tường, cô hất cằm lên nhìn anh, “trong nhà bị trộm, hành lý của anh bị trộm đi hết rồi.”
“Mắt nhìn của tên trộm thật không tệ, biết đồ của anh còn quý giá hơn đồ của em, vậy Lâm tiểu thư em có thể giải thích cho anh một chút, tên trộm đó đến đây hồi nào? Em biết trộm tới không nói cho anh biết, còn mua cho anh nhiều đồ như vậy?”
Tên trộm đó chẳng phải là chính cô sao.
Cô làm mất đồ của anh hồi nào đây?
“Tên trộm quá gian xảo.” Nhất quyết không thừa nhận là tự mình làm.
“Anh cũng cảm thấy thế, tên trộm quá gian xảo.” cô khá là gian xảo.
Hồi tưởng một chút chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến bây giờ, anh rất dễ nghĩ đến cô nói giặt quần áo cho anh, buổi sáng còn nói dối là thích hôm qua của anh, đều là gạt anh.
“Thích tổng, đói bụng rồi phải không? Chúng ta đi ăn cơm đi! Em đột nhiên cảm thấy vừa nãy em ăn chưa đủ no, em còn muốn ăn thêm một chút.” Khuôn mặt nhỏ của cô nở nụ cười, nhìn dáng vẻ của anh có phải là phát hiện ra rồi không?
Nhất định là phát hiện rồi.
Ai, xúc động là ma quỷ a!
“Vậy sao? Chỗ nào chưa đủ no? Phía trên hay là phía dưới?”
“......”
Lâm Tri Hiểu rùng mình nhẹ một cái, giữa ban ngày đừng nói chuyện đó được không?
“Thích tổng, em sai rồi, em sai thật rồi, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho em đi nha? Được không?” Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
“Ờ......” Mặt hai người rất gần nhau, gần đến anh có thể trông thấy rõ hình dáng của anh phản chiếu trong mắt cô, lông mi thật dài run nhẹ.
Môi nhỏ hơi bĩu, cô ấy căng thẳng như vậy là sao?
Cho là anh sẽ làm gì cô sao?
Đúng là anh có chút giận, nhưng còn chưa đến mức dọa cô sợ như thế mà?
“Em sai ở đâu?” Khóe miệng của anh hơi nhếch, có chút thích thú mà nhìn cô.
“Em sai ở chỗ không nên vào Cảnh thị làm việc, không nên gặp Thích tổng anh, thế này chúng ta nước giếng không phạm nước sông, thì chuyện gì cũng không có.” Cô vừa cười vừa nói.
Nghe xong lời này mặt của Thích Thịnh Thiên càng thêm tức giận.
“Chỉ mong đây không phải suy nghĩ thật của em.” Anh kéo tay cô đi ra ngoài.
Đi vậy sao?
Không tức giận?
Anh ta nhìn kĩ chưa?
Mất tích không chỉ hành lý của anh ta, còn có quần áo của anh ta treo trong tủ a!
“Thích tổng, tiền mua đồ cho anh là mượn đó, anh nhớ trả lại cho Nhiễm Nhiễm nha! Em trả không nổi.” Một cái cà vạt của anh đủ để cô mua rất nhiều thứ.
“Ha ha.”
Cô ấy thật sự rất lợi hại a!
Mượn tiền của người khác mua đồ cho anh, ném đồ của anh đi tại sao không nghĩ tới chứ!
Sau khi Thích Thịnh Thiên “ha ha” hai tiếng thì không có nói gì khác nữa, cô cũng mặc kệ.
Dù sao cũng đã xảy ra rồi.
“Thích tổng, em xin lỗi anh có thành ý như vậy, anh sẽ trả tiền phải không?
“Chúng ta có quan hệ gì, mà tiền em mượn muốn anh trả?” Sau khi hai người ra khỏi cửa, anh bỗng nhiên dừng bước và quay đầu nhìn cô.
“Quan hệ đã ngủ chung mấy lần, anh ở lì trong nhà em nhiều ngày như vậy, em vứt hành lý của anh là em không đúng, vậy chúng ta huề thế nào?” Nhiễm nhiễm đi theo boss lớn không thiếu tiền, cô ấy có thể phóng khoáng.
“Vứt sướng tay không?”
“Cũng không tệ lắm, nhưng sau khi hôm qua em vứt nó đi em ý thức được em sai rồi, cho nên liền xuống dưới tìm, nhưng không tìm được, cho nên mới mua cho anh một cái mới bồi thường cho anh.” Thái độ nhận lỗi của cô ấy có phải đủ thành khẩn không?
“Tha cho em đó. Ăn cơm trước.” Thật ra không phải anh giận cô đã đem vứt đồ của anh.
Mà là tại sao cô ấy lại muốn đem vứt đồ của anh, vì muốn anh đi.
Nhưng cô ấy lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, còn đi tìm, còn mua mới, anh còn có lý do gì để giận chứ?
Không có lý do tức giận.
Lâm Tri Hiểu ngồi vào trong xe, vừa thắt dây an toàn vừa nghiêng đầu nhìn anh, thật sự không giận?
Sớm biết anh ta dễ nói chuyện như vậy, cô cần chi tự đày đọa mình chứ!
“Muốn ăn cái gì?” Anh hỏi.
“Anh quyết định đi!” Hôm nay tạm thời thuận theo anh ta vậy!
Cũng không có cái gì ghê gớm.
Thế nhưng sau khi đến nơi, cô im lặng nhìn hai mắt của anh, Trời nóng thế, giữa trưa ăn lẩu thật sự tốt sao?
“Thích tổng, anh xác định?”
“Đột nhiên muốn ăn.”
“Được thôi!” Cô xuống xe đã ngửi được mùi thơm nồng nặc, đột nhiên cô cũng muốn ăn.
Nơi này hình như cô chưa tới qua, không nghĩ tới ngửi thôi đã thơm như thế, lúc ăn nhất định càng đã.
......
Văn phòng tổng giám đốc ở Cảnh thị.
Cảnh Thần Hạo nhìn màn hình trước mặt, Thích Thịnh Thiên ngồi đối diện, bắt chéo chân, lười biếng nhìn anh.
Trong văn phòng trog lành có mùi của nồi lẩu.
Đôi mắt lạnh của boss lớn nhìn anh ta một cái, rồi nhìn một cái gói đồ ăn trên bàn vừa được anh ta đem về.
“Tôi không ăn, lấy đi.” Anh thích ăn thanh đạm, thế nhưng cái này ngửi thôi đã biết rất cay.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương