Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Tri Hiểu đang đứng đó. “ọc....” Cô nôn lên 1 tiếng, “Mau mặc đồ vào đi.” “Ừ!” ... Bùi Nhiễm Nhiễm vừa ngồi xuống chiếc ghế trong phòng làm việc, Lâm Tri Hiểu đã điên cuồng xông vào trong. Đôi mắt to nhìn cô, đôi tay đặt lên cánh tay cô, “Nhiễm Nhiễm, vô cùng cấp bách, cứu mạng!” “Sao thế?” Cô hướng ra ngoài phòng làm việc, chẳng lẽ còn có ai đó đuổi theo sau cô? Không thấy bóng dáng Thích Thịnh Thiên! “Nhiễm Nhiễm, chúng ta vừa đi vừa nói, cậu mau theo tớ.” Cô giờ không kịp giải thích. Bùi Nhiễm Nhiễm tiện tay lấy cái túi xách rồi cùng cô rời khỏi. Nhưng đây là giờ lên ca hai thư ký đều bỏ đi, có ổn không? Cảnh Thần Hạo phải làm sao? Sau 10 phút, Bùi Nhiễm Nhiễm và Lâm Tri Hiểu đã xuất hiện trong 1 cửa hàng thời trang lớn dành cho nam. Bùi Nhiễm Nhiễm cười nhìn cô ta, “Cậu muốn mua đồ cho Thích Thịnh Thiên? Ngày gì?” Trên đường đi, cô đã thấy cổ của Lâm Tri Hiểu có vết hôn nhẹ, vừa mới sáng đã dẫn cô đến trung tâm thương mại. “Nhiễm Nhiễm, chuyện là thế này, mình vứt hết đồ của Thích Tổng ra khỏi nhà mình, đợi lúc mình đi tìm thì, không thấy nữa! Mình phải đền cho anh ta.” Cô khóc không thành tiếng. Đồ trên người của Thích Thịnh Thiên 1 bộ cũng cả vạn nhân dân tệ, cho nên cô mới dẫn theo Nhiễm Nhiễm, tiền nợ cô từ từ trả. “Đồ của anh ta sao ở nhà cậu?” “Nhiễm Nhiễm, đây không phải trọng điểm, trọng điểm mình cần đền đồ cho anh ta, mình cũng không rõ bình thường anh ta mặc hiệu gì, cậu lựa đại cho mình, sáng này xong, mình sẽ thần không biết quỷ không hay đem về nhà, đến lúc đó nói đồ anh ta không đẹp, nên mua bộ mới, ít nhất không để anh ta phát hiện mình vứt đồ anh ta!” Nếu như thế,... thật quá mất mặt. Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu, từ từ nói, “Thông minh.” Thích Thịnh Thiên không phát hiện mới là, Tri Hiểu chẳng lẽ đến kinh nghiệm yêu cũng không có? Thôi đi, giờ lựa đồ cho cậu ấy trước rồi tính. Dạo hết cả buổi sáng, Lâm Tri Hiểu cầm lấy 1 cái vali, rồi vật vã lôi về căn hộ. Mở cửa đi vào, đã nghe thấy tiếng trong phòng bếp, chẳng lẽ có trộm? Cô bỏ đồ đi vào, cầm lấy cây chổi, nếu thật là côn đồ, cô chắc đánh không lại, vẫn nên lén bỏ chạy? Đây là nhà cô, têm trộm trong bếp, chắc là đói? Chuột? Cô đi vào bếp nhìn, thấy Thích Thịnh Thiên đang đứng trong đó, rồi ánh mắt oán trách nhìn đống nỗi niêu xoong chảo. Không kịp suy nghĩ vì sao anh ta ở đây, cô quay lưng chạy Thích Thịnh Thiên nghe thấy tiếng động, vội đi ra coi, thấy Thích Thịnh Thiên vứt cây chổi xuống đất. “Hiểu Hiểu, em...” Sao cô ấy lại về đây? Lúc này bị cô bắt gặp? Người nên chạy là anh mới đúng, sao cô chạy nhanh thế? Chắc cô cho rằng nhà có trộm? Lâm Tri Hiểu giữ chặt hành lý đằng sau, nhưng hành lý rộng hơn cô ta, vốn che đậy không được. “Thích Tổng, ban ngày ban mặt anh ở nhà tôi làm gì?” Cô làm bộ không biết gì nhìn anh ta, “Anh đừng đi vào, đứng lại!” “Hiểu Hiểu, đồ em giấu sau lưng anh thấy rồi, ban ngày ban mặt em kéo cái vali tính làm gì?” Còn là màu đen. Cô ấy là con giá, thích cái vali cỡ lớn màu đen? “Tôi thích! Đây là nhà tôi, tôi thích mang gì vào kệ tôi, anh quản làm gì?” Sao cô lại xui xẻo như thế! Thích Thịnh Thiên tối qua nói rửa chén nhưng chưa rửa, giờ lên ca lén chạy ra ngoài, hai người đúng lúc gặp mặt! “Hiểu Hiểu, sau này anh mới quản em.” Anh đi trước mặt cô đứng yên, cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì, cười nhẹ hỏi, “trưa muốn ăn gì? “Ừ, tôi ăn rồi, Thích Tổng từ từ ăn! Tôi để hành lý xonng sẽ đi ngày!” Sao cô có thể ăn rồi! Cùng Nhiễm Nhiễm mua đồ xong lập tức về nhà, ai ngờ... Người đàn ông này lại ở đây! Xui xẻo! “Anh giúp em.” Thích Thịnh Thiên nhanh chóng vòng qua sau cô, giúp cô cầm hành lý. “Không cần, tôi tự làm được, thật không cần.” Cô cứ đè lên trên của hành lý. Tay Thích Thịnh Thiên chạm lên trên, cô thấy trạng thái không ổn. Trực tiếp ngồi lên trên, ngẩng đầu nhìn anh, “Thích Tổng, giờ đồ của tôi anh cũng muốn đụng vào? Nhà bếp tôi tự dọn là được, anh mau ăn cơm, bao tử cao quý của anh không thể chịu đói được.” Nhìn mặt cười gượng của cô, Thích Thịnh Thiên cảm thấy hành lý này không bình thường! “Chắc em không định giết người giấu xác? Chỉ cần không phải anh, em muốn giấu ai? Anh giúp em.” Hành lý to như thế, hoàn toàn có thể. Thích Tổng, đầu anh có lỗ hỏng hả? “Đương nhiên không phải, chỉ là đựng đồ.” Sao anh còn chưa đi! Nhiệt tình như vậy nuốt không vô! “Đựng đồ thôi giữ kĩ vậy làm gì?” Anh lấy chân đá cái, Lâm Tri Hiểu vẫn cứ ngồi vững trên đó, “Chất lượng không tệ, chắc chứa được người hơn trăm mấy cân.” “Anh! Thích Tổng còn nói thế, cẩn thận mạng của anh.” Anh đang ở nhà cô, ngủ giường của cô, nếu thật muốn giết người giấu xác, anh chính là đối tượng đầu tiên. “Sao có thể Hiểu Hiểu nhà chúng ta đáng yêu lương thiện như thế, sao nỡ giết anh.” Anh cười, ánh mắt dò xét cô, từ từ hướng xuống cái vali. Vali này rốt cuộc đựng gì? Nếu là bên ngoài vừa mang vào, bên trong sao lại là rỗng được? Hiểu Hiểu có bí mật giấu anh sao? “Thích Tổng, con người anh! Có thể ăn cơm thì đi ăn đi, uổng công tối qua tôi tin anh như thế, anh lại không dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, còn ăn chực ngủ chực nhà tôi, tôi nói cho anh nghe, không được rồi, từ ngày mai, không, ngay bây giờ, mang hành lý anh đi khỏi nhà tôi.” Cô nói xong đứng dậy, đẩy vali đến trước mặt anh, “Thích Tổng, hành lý của anh.” “Đây không phải của anh.” Thích Thịnh Thiên nhìn cái, quả đoán cúi người xuống, kéo dây kéo ra. Lâm Tri Hiểu thấy vậy, vội chạy ra ngoài. Sao có thể để cô rời khỏi, đến bắt cô lại nhìn cho kỹ còn không kịp. Lâm Tri Hiểu lặng lẽ theo anh ta quay lại chỗ hành lý, đã mở ra chút. “Em tặng cho anh?” Sao đột nhiên tốt với anh thế? Tối qua chủ động như thế, giờ lại tặng anh nguyên cái vali đồ. Mở ra bên trong quần áo, đồ lót cũng có, đều là đồ hiểu, tuy có thứ không phải loại anh hay mặt, nhưng cũng rất đẹp. Anh ta rất thích. Lâm Tri Hiểu đột nhiên bị anh ta dùng ánh mắt cảm động nhìn cô. Không cần kích động như thế, đừng nhìn cô tình cảm như thế, chuyện cô làm sai cô nên tạ lỗi! Thân thể nhỏ bé của cô bị anh ôm chặt, hôn nồng nhiệt, sự phát triển của tình huống hoàn toàn khác với tưởng tượng. Cô không muốn kết quả như thế. “Ư ứ..” Cô dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng không được.