Thích Thịnh Thiên mấy ngay này gọi là thành thật, tuy rằng vẫn ở lại nhà cô, nhưng ngủ là phòng của Dương Dương, không làm gì cô cả!
Lâm Tri Hiểu đột nhiên lắc đầu, không làm gì mới tốt chứ!
Không lẽ hi vọng anh làm gì thật sao?
Không, không mong đợi, không mong đợi anh làm gì chút nào!
Cô đi đến trong phòng Thích Thịnh Thiên, nhìn thấy vali dưới đất, nhìn vào áo quần bên trong, bất chấp thu dọn lại, sau đó mở cửa sổ ra.
Ném thẳng ra ngoài!
Anh chết đi Thích Thịnh Thiên!
Cút ra khỏi nhà cô!
Sau khi dọn xong, cô phủi tay rồi xuống lầu, Thích Thịnh Thiên vẫn còn ngồi ở bàn cơm, hiển nhiên không biết xảy ra chuyện gì.
“Hiểu Hiểu, vừa nãy hình như có gì rơi xuống rồi!” Lưng Thích Thịnh Thiên hướng về cô hỏi!
Cô cười cười, đôi tay xỏ túi, liền ngân nga câu hát hò đi ngang qua trước mặt anh.
“Có sao? Tôi không nghe thấy! Thích tổng hay là anh ra ngoài xem thử.” Cô mở to mắt, ngồi trên sofa, mở tivi ra xem.
Thích Thịnh Thiên đang ăn cơm, làm gì có tâm trạng đó, nghe được tiếng cẩu huyết trong phim truyền hình, khuôn mặt anh cau lại, mới thong thả ngồi dậy.
Đi đến sau lưng cô, từ đằng sau ôm cô, “Hiểu Hiểu, hôm nay cùng nhau ngủ thế nào?”
“Anh không cảm thấy anh hỏi trực tiếp quá rồi sao? Thích tổng tôi rất là hiếu kì, anh có nhiều đại mỹ nữ, tiểu mỹ nữ như thế làm sao theo đuổi được? Mỗi một người đều hỏi thẳng như thế, chúng ta đêm nay có thể cùng nhau ngủ không? Con gái người ta làm sao trả lời được!” Cô nhướng mi nhìn lên hai tay gác lên cổ cô, remote trên tay rất muốn đập và tay anh.
Trong lòng không ngừng mặc niệm, rời xa tôi chút, rời xa nữa! Ra ngoài đi!
“Hiểu Hiểu, đêm nay anh có thể đến phòng em tham quan được không?” Như thế có phải hàm xúc hơn không?
“Không được!”
Tại sao không theo lối suy nghĩ của cô?
“Hiểu Hiểu, tối nay anh rửa chén!”
Anh đến nhiều ngày như thế, đều là làm đại gia ở nhà!
“Anh đi rửa đi! Tôi sẽ không cản trở anh đâu.” Trước khi ra đi làm chút chuyện tốt cũng không tồi.
“Vậy tối nay……”
“Anh rửa trước rồi tính! Tôi đã giúp anh giặt đồ rồi!” Áo quần của anh đều đã ở bên ngoài!
Thích Thịnh Thiên cúi đầu, để lên má cô một nụ hôn sâu tràn đầy mùi rượu, mới rời khỏi.
Hình như tâm trạng cũng không tồi đang thu dọn bàn cơm, Lâm Tri Hiểu nhìn vào tivi trước mặt, nhưng lại có cảm giác không muốn xem nữa.
Đột nhiên, trong nhà bếp truyền đến tiếng “Bùm bùm xoảng xoảng”, retmote trên tay Lâm Tri Hiểu cuối cùng vẫn là ném xuống.
Chỉ là ném ở trên sofa, không có ném lên người Thích Thịnh Thiên.
Anh chính là sát thủ nhà bếp!
Cô tại sao ngốc đến nỗi tin rằng Thích Thịnh Thiên ở nhà bếp có thể rửa chén!
Sắc mặt cô tức giận đi vào, liền nhìn thấy Thích Thịnh Thiên ngồi xổm dưới đất, trước mặt anh là chén sứ bị vỡ.
“Hiểu Hiểu, anh không phải cố ý đâu.” Anh lớn đến ngần này, nhà bếp trông thế nào đều rất ít gặp, càng đừng nói là rửa chén!
Đây đối với anh quả thật là khiêu chiến siêu lớn!
“Anh nhường ra nhường ra, ra ngoài ra ngoài! Tôi thu dọn cho, đến lúc đó anh làm tay chảy máu rồi, tôi còn phải chăm sóc anh!” Cô đúng là bực mình thật!
Không ngờ lại gặp phải chuyện này!
“Đại thiếu gia anh nên ngoan ngoãn ở nhà, có thể đừng quấy nhiễu cuộc sống hạnh phúc, an nhàn, yên tĩnh của tôi ở nhà tôi không, cuộc sống hạnh phúc an nhiên?” Cô cầm chổi đồ hốt rác qua đến, nhìn thấy trên tay Thích Thịnh Thiên cầm mảnh vỡ, ánh nhìn vô tình nhìn lên đỉnh đầu của anh đã mọc lại tóc đen.
Lần đó nếu như không phải anh đi vào, cô cũng không biết phải làm thế nào?
“Em không có anh trong cuộc sống, làm sao có thể gọi là cuộc sống hạnh phúc an nhàn?” Anh để mảnh vỡ vào đồ hốt rác, “Tay của em đừng đụng, để anh, anh là đàn ông, thô hán tử (1), em chân yếu tay mềm, bị thương rồi anh mới là người nên đau lòng!”
Anh đau lòng cô?
Cô có phải tai xuất hiện vấn đề rồi?
Anh không ăn hiếp cô đã không tồi rồi!
Còn đau lòng cô!
“Lâm Tri Hiểu, em tại sao vẫn chưa đi.” Thích Thịnh Thiên nhìn thấy cô vẫn đang ngây tại chỗ, mảnh vỡ trên tay bất chợt nắm chặt.
Cô lại đang nghĩ gì?
“Tôi xem anh có thể phá hoại đến mức nào.” Cô không đi, chỉ là đứng dậy, ánh nhìn cứ nhìn vào đầu của anh.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn, nếu như anh không có vợ chưa cưới, bản thân có lẽ sẽ rung động chứ?
Cô có phải đã rung động rồi?
Tạo nghiệp rồi!
Không ngờ thích một người đàn ông có vợ chưa cưới!
“Thích tổng, anh dọn đồ trước, tôi đi xem áo quần anh giặt thế nào rồi!” Cô quay lưng liền chạy ra ngoài.
Mở cửa ra, thuận theo vị trí cửa sổ, phát hiện vali của Thích Thịnh Thiên mất rồi!
Tại sao lại thế này?
Thu rác dọn đi rồi?
Hay là ai lấy đi rồi?
Bên cạnh còn có nhà người khác, bên ngoài còn có người qua đường, ở đây lại không có camera, cô phải làm sao?
Đôi tay che mặt, có cảm giác lạnh xương sống.
Cô chết chắc rồi!
Nếu như bị Thích Thịnh Thiên phát hiện, cô ném áo quần của anh ra ngoài không nói, còn bị mất nữa!
Cô bây giờ nếu như có gương, nhất định sẽ ghi lớn lên chữ không gì để lưu luyến!
Cô từ từ lê bước chân đi vào, phát hiện Thích Thịnh Thiên vẫn ở trong nhà bếp, bản thân chạy đến lên lầu xem thử.
Nhìn thấy trong phòng anh không có đồ của anh, cô rất hi vọng vừa nãy là ảo giác của cô!
Cô không có ném áo quần của Thích Thịnh Thiên ra ngoài!
Bây giờ phải làm sao?
Làm sao trả lời Thích Thịnh Thiên!
“Hiểu Hiểu?”
Bên ngoài vang lên tiếng gọi và tiếng bước chân lên lầu của anh, Lâm Tri Hiểu vừa nghe, lập tức quay lưng ra ngoài.
“Bằng” một tiếng đóng cửa phòng anh lại.
Thích Thịnh Thiên nhìn thấy sắc mặt của cô, lên trước quan tâm sờ lên mặt cô, “Em sao rồi? Không khỏe sao?”
“Không có! Tôi rất là khỏe, anh có phải muốn đi tham quan phòng tôi? Đi thôi!” Cô kéo áo của anh, mở to đôi mắt, khuôn mặt toàn là niềm vui, “Tôi muốn……”
“Thật sao?” Thích Thịnh Thiên quả thật không dám tin vào bản thân nghe được, nhìn thấy được!
Anh rõ ràng làm vỡ chén, nhưng lại thu được bất ngờ ngoài ý muốn!
Lâm Tri Hiểu không giận còn mời mọc anh?
Anh có phải đang nằm mơ không?
“Đi thôi! Chúng ta đi xuống!” Có thể kéo được một ngày hay một ngày!
Cô đợi một lát sẽ từ từ nghĩ cách!
Cô đúng là sắp chết đến nơi rồi!
Cô đã chờ đợi không được rồi sao?
Trong lòng anh cũng không chờ đợi được, bế cô lên liền xuống lầu.
Tình hình gì đó trong nhà bếp Lâm Tri Hiểu đã hoàn toàn không muốn quan tâm, cô bây giờ làm sao có thể thoát được kiếp nạn này?
Cô rất là muốn biết, ai có thể nghĩ cách cho cô!
Hai người đi vào phòng cô, Lâm Tri Hiểu khuôn mặt đỏ ửng, không phải vì xấu hổ, mà là vì nếu bị Thích Thịnh Thiên biết được cô làm như thế, đoán chắc sau này không có ngày tháng tốt rồi.
“Anh đi tắm, hay là cùng đi?” Thích Thịnh Thiên nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, hỏi ý kiến cô.
Lâm Tri Hiểu bây giờ đâu dám để Thích Thịnh Thiên một mình, anh lỡ như đi lên lầu lấy thứ gì đó, phát hiện phải làm sao?
“Cùng nhau đi……” Cô đã đến mức băng hoại (2) rồi!
Không không, anh vừa nãy nói đã là độc thân rồi, anh là độc thân!
“Anh là độc thân rồi chứ?” Cô vẫn không yên tâm hỏi một câu.
1. Thô hán tử: Chỉ người đàn ông tính tình thô lỗ, không tinh tế.
2. Băng hoại: Hư hỏng, mất đi những thứ tốt đẹp về mặt tinh thần.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương