Đã có không ít người nhìn về phía bọn họ, mà Ứng Thường Nguyệt hình như không phát hiện ra điều bất thường, cứ đứng yên như núi. “Cô say rồi, gọi trợ lý của cô qua đây!” Đường Sóc ngửi mùi rượu nồng nặc trên người cô, khuôn mặt đẹp trai của hắn khẽ nhăn nhó. Anh ta không thích phụ nữ dựa quá sát anh. “Đương nhiên say rồi! Nữ chính tuyệt nhất! Chuyện vui như thế tôi uống chút rượu thì sao? Ít nhiều gì anh cũng là người bồi dưỡng ra tôi, không mừng cho tôi sao?” Ứng Thường Nguyệt tiến đến bên tai anh, đôi môi đỏ ấy của cô tiến sát người anh. Má Đường Sóc nghiêng về 1 bên, đôi môi ấy lướt qua má anh, để lại 1 vết son từ đậm đến nhạt dần. Phối hợp với khuôn mặt đẹp trai của Đường Sóc, đem đến 1 cảm giác thật gợi cảm. “Cô Ứng, xin cô tự trọng!” Đường Sóc thật là muốn đẩy cô ra! Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ! “Tôi 45 kg, nặng không? Tôi thấy khá ổn!” Cô cười, từ tay Đường Sóc đón lấy cái ly, ngẩng đầu uống vài ngụm. Cô Ứng này chắc là chịu đả kích gì rồi! Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn qua Cảnh Thần Hạo, “hay là chúng ta đi trước!” Chỗ này có thể tùy tùy ý ngã người ra phía trước thế, có chút không thích hợp với người mang thai như cô. “Ừm!” Đại boss ôm eo cô rời khỏi, bên trong còn 2 người đang quấn lấy nhau, Đường Tư Điềm còn muốn nói gì, nhưng cũng chỉ đành nhìn họ rời đi. Hai người ra khỏi cửa, Đường Tư Điềm bưng ly rượu trước mặt, trực tiếp hất lên mặt của Ứng Thường Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận nhìn cô ta, “Cô còn có sỉ diện không hả, cút khỏi người anh tôi!” Ly rượu không chỉ tạt ướt người của Ứng Thường Nguyệt, còn tạt cả lên người Đường Sóc. Ứng Thường Nguyệt sờ lên mặt mình, khuôn mặt trang điểm tinh tế, cô nghiêng đầu nhìn Đường Tư Điểm, “Đường Tổng, em gái anh đối xử với tôi thế, anh thấy tôi có nên tạt lại không! Hay là tạt đi chỗ khác?” Đương Tư Điềm vừa nghe lời cô ta nói, toàn bộ nỗi giận khi nãy đều xả hết lên người cô, “Co cứ bám lấy anh tôi như thế, còn ngụy biện ư! Chiếc xe buýt công cộng ai cũng có thể lên như cô, cô cho rằng cô có thể gả vào nhà họ Đường! Cũng không xem thân phận mình là gì!” Ứng Thường Nguyệt lạnh lùng móc môi lên, từ từ đứng lên, lấy 2 ly rượu từ tay người bưng bê, hai ly cùng tạt qua chỗ cô ta. “Cô Đường, tôi kính lại cô, không cần cảm ơn!” Ly rượu trên tay cô trực tiếp tạt vào người cô ta, bước chân cô cũng chập chững đi khỏi. Cảnh tượng khi nãy dường như bị mọi người nhìn thấy, Ứng Thường Nguyệt lại to gan như thế, dám động tay với nhị tiểu thư của truyền thông Đường Thị, sau lưng cô có thế lực chống lưng lớn thế sao? Đường Tư Điềm cả mặt đầy rươu, cô lấy khăn giấy tức giận lau mặt, đôi môi nhỏ của cô nhìn qua hướng Đường Sóc, “Anh, sao nãy anh không giúp em!” “Em quậy đủ rồi, nên bị dạy cho bài hojc!” Anh đã nói bao lần cô ên biết chừng mực, nhưng cô chưa từng nghe. “Em...” Đường Tư Điềm uất ức vô cùng, “Em đi đây!” Đi thì đi, chẳng lẽ anh còn cản cô sao? Đường Tư Điềm tức giận rời khỏi trước mặt anh, Đường Sóc bưng ly rượu lên, tự nhiên tiếp đón kính rượu những người có mặt phía trước. .... Cuộc sống mấy ngày nay đối với Lâm Tri Hiểu phiền toái! Trong công ty người họ Thích kia cứ kêu là đến gọi là đi, xuống ca cũng không quên qua xem cô thế nào! Thật khiến cô vô cùng cảm động! Thích Thịnh Thiên dựa vào thành cửa, nhìn cô nấu cơm, thực ra anh ta rất muốn tự vào trong giúp đỡ, nhưng anh ta không biết làm! 10 ngón tay chưa từng đụng vào gì, vốn không thể giúp được gì! Ánh mắt cứ vô thức nhìn vào bụng của cô, không biết đêm đó dính hay không? 1 dĩa trứng xào cà chua bưng lên trước mặt anh, “Bưng ra ngoài, Thích Tổng!” Thật đáng ghét là ngày nào cũng ăn chực uống chực, không biết anh ta đào ở đâu ra chìa khóa nhà cô! Nhiễm Nhiễm sao? Bị bạn thân bán đứng là cảm giác gì? Chính là cảm giác, khóc không ra nước mắt! “Hiểu Hiểu, giờ em chỉ huy anh càng ngày càng tự nhiên rồi!” Thích Thịnh Thiên cười đón lấy dĩa trong tay cô, ngửi mùi đồ ăn cũng không tệ! Mấy ngày nay đều ăn đồ cô nấy, cảm giác không còn muốn ăn đồ ăn của đầu bếp 5 sao nữa rồi! Cơm canh thường dân thực rất ngon! 3 món 1 canh, Lâm Tri Hiểu từ trong tủ lạnh lấy ra 2 chai rượu, sảng khoái đặt trước mặt anh, “Thích Tổng, giữa chúng ta chắc có chút ân oán hiểu lần, nhưng tôi hy vọng sau đêm nay thì không còn gì, vẫn nên trở lại phương thức ban đầu được không?” Sao anh không về bên người vợ chưa cưới đang mang thai của anh? Cả ngày đến nhà cô, 1 chút trách nhiệm cũng không có! Thích Thịnh Thiên lấy bình rượu trên tay cô, “Em không thể uống!” “Sao vậy!” Lâm Tri Hiểu nghi hoặc nhìn anh ta, mình đang khỏe mạnh sao lại không thể uống! “Anh nói không được là không được, huống hồ lúc này đề nghị của em anh phản bác, vẫn nên ăn cơm thôi! Anh thích cuộc sống như thế, nếu em thấy ngán, chúng ta có thể dọn đến nhà anh!” Thích Thịnh Thiên cũng không uống, để 2 bình rượu vào lại tủ lạnh, ngồi xuống. Lâm Tri Hiểu nhìn cử chỉ của anh, càng thấy khó hiểu. “Thích Tổng, anh còn dám ngoại tình trong thời kỳ vợ chưa cưới anh mang thai, anh còn không chịu về, nếu đổi lại là tôi, tôi không cần anh!” Anh ta là loại người gì đây! Mặt dày ăn bám nhà cô! “Hiểu Hiểu, em nói đúng, cô ta không cần anh, anh độc thân rồi! Em nói thế anh thấy nên chúc mừng xíu đi! Anh lại trở lại kiếp độc thân!” Thích Thịnh Thiên đứng dậy, lấy bình rượu ra. Đương nhiên không có phần của Lâm Tri Hiểu! Anh luôn độc thân, làm gì có chuyện hồi phục lại việc độc thân, Lâm Tri Hiểu con đàn bà ngốc này! “Sao tôi không được uống?” Trong lòng cô khó chịu! Cũng muốn uống! “Canh cá chép này ngon quá, uống nhiều chút.” Anh múc vào chén cô, “Anh múc cho em.” “Thật là cảm ơn anh!” Lâm Tri Hiểu thật là cạn lời. Người đàn ông đáng ghét! Chỉ có thể là quan đốt lửa, không cho người dân thắp đèn mà! Mà đây là nhà cô! Nhà cô! Nhà cô! Dựa vào đâu phải nghe lời anh ta! Quá đáng! Tối này nói gì cũng phải đuổi anh ta đi, lại đem đồ mình đến bỏ nhà cô, thật là không thể nhịn nỗi nữa! Thích Thịnh Thiên từ từ thưởng thức rượu, nhìn sắc mặt tức giận của Lâm Tri Hiểu, cô không được uống, lỡ như cô có thai, uống rượu không tốt cho con. Nếu như Lâm Tri Hiểu biết được hiện tại anh đang nghĩ gì, chắc sẽ hất luôn canh cá chép lên mặt anh! Bữa ăn này món ngon như thế, mà Lâm Tri Hiểu chả ăn bao nhiều, ngược lại cô ăn rất nhanh. Cô kéo lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa nhìn anh ta, “Thích Tổng, anh có cần giặt đồ không? Ý tôi nói loại đồ không cần giặt khô ấy?” “Hiểu Hiểu, em nhanh như thế đã muốn giặt đồ lót anh sao! Thật khiến anh cảm động quá!” Thích Thịnh Thiên nhìn cô ăn nhanh như thế, còn cho rằng cô muốn làm gì, giặt đồ thì cần gì phải vội? “Nhưng tay em đẹp thế, có người giúp việc giặt, không nỡ để em giặt.” “Tốt xấu gì cũng ngủ với nhau 2 lần rồi, anh khách sáo với tôi làm gì, tôi đi giặt.” Cô vứt khăn giấy vào sọt rác, rồi lập tức đứng dậy lên lầu.