Thích Thịnh Thiên giờ cánh tay lên ngửi, lúc này ở trong phòng kín lâu vậy, bao nhiêu mùi hỗn tạp đều bám lên người anh. Anh ôm chặt lấy Lâm Tri Hiểu, cằm tựa vào người cô, ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên người cô, “Hiểu Hiểu, người em thơm thật.” “Anh xa tôi chút!” Đôi tay cô không ngừng dúi người anh, nhưng anh cứ không buông. “Ôm vợ chưa cưới của anh đi, đừng ôm tôi!” Cô thật là điên rồi! “Thích Thịnh Thiên, người anh thật không có nhân phẩm nào, có vợ chưa cưới rồi còn ghẹo gái bên ngoài, anh quá đáng lắm.!” “Thích Thịnh Thiên, anh có nghe tôi nói không!” Toàn thân bao quanh bởi 1 mùi khó chịu, cô thật chịu hết nỗi. Đưa chân lên đạp cái thật mạnh! “Xiii..” Thích Thịnh Thiên nhẹ hằng giọng, cắn đôi tai nhỏ của cô, “Em nghe anh giải thích được không?” “Không nghe không nghe! Anh mau ra khỏi nhà tôi!” cô lấy tay che hai tai lại, cả người đều từ chối đến gần anh, cảnh tượng hồi này cứ hiện đi hiện lại trong đầu cô. Phụ nữ ai cũng vậy? Thích Thịnh Thiên đột nhiên ôm cô đi vào phòng, mặc cho cô đánh thế nào cũng vô dụng. “Thích Thịnh Thiên, anh khốn nạn! Lưu manh! Anh không thể đối với tôi thế!” Sao anh lại lần nữa cưỡng ép cô. “Anh làm gì em? Anh chưa làm gì, em đã đẩy bao nhiêu tội danh cho anh.” Lần này anh đặt cô lên giường, cả người đè lên. Với một giọng đầy gợi tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Nếu anh không làm gì, chẳng phải có lỗi với sự tức giận của em sao, hử?” “Không! Đừng làm, đừng làm gì, nếu anh ở lại, anh ngủ trên lầu, đừng vào phòng tôi.” Hơi của đàn ông bao trùm lấy cô, cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu không chống lại đưuọc. “Anh chính là phải ở phòng em ngủ với em.” “Không, ư ư ứ..” Lâm Tri Hiểu mở to hai mắt, sao đột nhiên môi cô bị chặn lại, miệng cô dường như không có tí mùi rượu nào. Lâm Tri Hiểu bắt đầu hoang mang, cô rõ nhìn thấy trong tay Trần Nhan có cầm ly rượu, mà trước mặt cô cũng có ly rượu, cho nên rượu trong tay Trần Nhan không phải của anh thì là của ai. “ừm.” Cô dùng sức đẩy anh ra, đôi tay bị anh giữ chwatj, tay không dùng được, dùng chân đá! Cô giơ chân lên, bị anh áp chế, sức lực 2 người chênh lệch quá lớn, cô cảm thấy tế bào nhỏ trong chân bị đè gãy mất rồi. Trong họng quấn lấy nhau, tự ý hành xử, cô còn nghe thấy tiếng bờ nước mà hai lưỡi quấn vào nhau. Toàn thân hơi nóng lan tỏa, cứ như thế đi xuống, cả người cô mềm đi. Dùng sức cắn cái, đến cô cảm thấy đau. Nhưng anh không buông ra, những vết máu tanh vẫn đi lại trong miệng. Đầu cô quanh vòng, nếu cứ thế chắc cô ngất mất. Chính lúc này, anh buông cô ra, môi dưới chảy máu, anh nhẹ liềm, mắt nhìn cô đầy tình ý. Lâu rồi không hôn cô, vẫn ngọt như thế! “Anh cút ra!” “Hiểu Hiểu, dục vọng không thể khống chế.”Ánh mắt anh nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô, cô rõ là muốn rồi. Cứ đầy tình ý thế nói bên tai cô, có thật là được không? “Anh cút!” “Xác định?” Bàn tay nóng bỏng của anh hướng về dưới đáy váy của cô, “Anh đi rồi là không quay lại.” “Anh đi đi! Nhanh đi đi!” Cô nhắm mắt lại, lần đầu không có ấn tượng, cô chưa chuẩn bị tâm lý cho lần 2, huống hồ anh ta còn vợ chưa cưới. “Hiểu Hiểu, thật ra em không cần như thế, anh và cô ta không có gì, vợ chưa cưới đều là hiểu lầm!” “Cho dù là hiểu lầm, các người vẫn có hôn ước, đừng đụng tôi!” Có chết cô cũng khong muốn anh đụng cô! “Được, anh không đụng em, em đụng anh đi!” Thích Thịnh Thiên ôm lấy cô, đột nhiên quay người lại, cô đè lên người anh. Tư thế đó không phải càng gợi tình sao? Nhìn môi anh còn vết máu, cả người cô khẽ run rẩy, “Anh có thể buông rôi ra không, sau đó anh đi khỏi nhà tôi?” “Hiểu Hiểu, tim anh làm từ đá sao? Tối như thế, anh lại đẹp trai thế, ở ngoài nguy hiểm biết bao.” 1 tay ôm chặt lấy lưng cô, còn tay khác thì kéo dây kéo quần mình. Tay anh đang làm gì, Lâm Tri Hiểu đang đè sát anh ta như thế sao có thể không biết. “Bốp!” Lâm Tri Hiểu nghe thấy âm thanh này, chính mình còn run, vô vừa tát lên mặt Thích Thịnh Thiên. Cô thừa nhận mình dùng sức, cảm thấy tay mình nóng rang. Cô cũng không dám nhìn Thích Thịnh Thiên, nghiêng đầu nhìn tường trắng, tay và tim đều nóng cả lên, nhưng mặt Thích Thịnh Thiên vẫn cứ dúng sát bên dưới. Trong phòng bỗng yên tĩnh, cô vội trèo khỏi người anh, dựa vào tường, bám sát tượng, nhìn Thích Thịnh Thiên vẫn còn giữ nguyên động tác ấy. Có phải anh ta bị đánh đến ngu người không? Cảm giác này vô cùng mới mẻ, trên giường bị phụ nữ đánh! Mà còn là đánh không tí phòng bị, anh hoàn toàn không ngờ. Ngoài ý muốn! “Hiểu Hiểu, em ghét anh thế sao?” Anh nằm trên giường, nghiêng người nhìn người cô đang co rút lại, má đã đỡ hơn nhiều. “Thích tổng, thật ra chúng ta không thân đến mức ghét nhau, nên giữ khoảng cách.” Cô vừa nói xong thì thấy Thích Thịnh Thiên đứng dậy khỏi giường. Cô vừa rồi nói sai gì chăng? Ngừng ngừng ngừng! Lâm Tri Hiểu nuốt nước bọt, nhưng Thích Thịnh Thiên không có ý dừng lại. Lúc nãy có phải cô không nên đánh anh? “Thích tổng, mặt anh đau không? Cần đến bệnh viện không? Anh đi khám thử! Tôi thấy hơi đỏ.” Cái đầu khẩn trương của cô chỉ nghĩ được tới đó. “Em đánh sướng tay không? Không sướng đánh thêm lần nữa.” Anh đưa 1 má khác. Cô từ từ nén bước chân lại, cô đi thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi phòng. “Thích Tổng, lúc nãy tôi đánh anh vì mùi trên người anh tôi ngửi không được, có chút muốn ói, vì tôi không thể ói lên người anh, anh xem hay là anh tắm trước.” Cô chớp mắt, rồi nhìn vào chỗ nào đó, “Nhớ tắm nước lạnh.” Làm giảm dục vọng anh lại. Anh quả nhiên dừng lại, từ từ cởi đồ. “Anh làm gì?” Bảo anh đi tắm, không bảo anh cởi đồ! “Cởi đồ trước, sau đó đi tắm.” Trong đây không có đồ cho anh thay, chút nữa còn có thể thẳng người anh dũng không mặc đồ bước vào. Lâm Tri Hiểu lập tức quay lưng lại, hướng vào tường, trong lòng đang chửi Thích Thịnh Thiên. Anh lại lưu manh đến nỗi cởi đồ trước mặt cô!