“Hai con mắt của em đều nhìn thấy à!” Trần Nhan ôm lấy anh tiến về phía trước, “thế nào, anh không phải là bỏ rơi tiểu đáng yêu của nhà anh rồi sao, phát hiện cái tốt của em rồi!”
Thích Thịnh Thiên ánh mắt đều không có nhìn cô ta, “cô tốt chỗ nào? Tôi làm sao không nhìn ra!”
“Đó là bởi vì anh mắt mù!”
Thích Thịnh Thiên thế này mới nghiêng sang nhìn cô, “tôi là mù mắt, vì vậy tôi mù như thế cô đừng muốn nữa! cầu xin cô đó!”
“Cầu xin em cũng không có tác dụng, ban đầu là do anh treo lên người em nói muốn lấy em, anh bây giờ muốn hối hận rồi, không có cửa! chỉ cần bước ra khỏi cửa, không được trả lại!” Trần Nhan kéo anh đi đến vị trí ngồi vừa nãy ngồi xuống
Người ở bên cạnh tự động rời đi, nhường chỗ cho bọn họ
Trần Nhan vừa mới đặt bộ bài vừa để xuống vào trong tay của Thích Thịnh Thiên, nâng ly rượu lên, nhếch mày, “biết chơi không?”
“Tôi giúp cô thắng rồi cô cho tôi lợi ích gì?”
Tay của Trần Nhan chạm vào anh một cái, “anh thắng rồi hẵng nói!”
“Tôi là một thương nhân, không có chuyện không chút lợi ích, cô cảm thấy tôi sẽ làm?” bộ bài trong tay anh đột nhiên úp lại xuống bàn, “cô biết tôi muốn cái gì”
“Em biết anh muốn cái gì, anh muốn chính là em mà!” Trần Nhan miệng mỉm cười, ly rượu trong ty đẩy lên trước mặt của anh, “thế nào, nến thử!”
“Không uống!” ly rượu cô ta uống qua rồi lại để ở trước mặt của anh
“Vô vị à! Tiểu Thiên Thiên!” Trần Nhan nhắc bộ bài anh ta vừa úp xuống lên, “thế này đi! Anh giúp em thắng rồi, em đứng trước mặt Hiểu Hiểu nhà anh hủy bỏ hôn ước với anh!”
“Thật chứ?” Thích Thịnh Thiên làm sao có chút không tin lời của cô ta, từ lúc nào mà trở nên dễ nói chuyện thế này rồi?
“Chẳng lẽ anh không có muốn hủy bỏ hôn ước với em? Không muốn cũng được, em thì cố gắng mà gả đi thôi! Dù sao em là tùy ý à!” cô bây giờ trong lòng lại không có người để thích, gả cho ai đều giống nhau
“Chấp thuận, tôi giúp cô thắng” Thích Thịnh thiên nhìn bộ bài trong tay, tay thối gì vậy!
Ván này chắc chắn sẽ thua không bàn cãi rồi, lực hồi thiên, “vận may của cô thật tồi!”
“Vì vậy mới gọi anh đến à! Em đều thua rất nhiều rồi! anh giúp em thắng lại à!”
Trần Nhan nói lời thế lúc này, mọi người trong phòng bao đều nhìn bọn họ, “đây là mời viện trợ bên ngoài sao?”
“Không phục à! Không phục các người cũng mời người đến giúp à!” Trần Nhan tùy tiện nói, đưa một lý rượu khác đến trước mặt Thích Thịnh Thiên
Thích Thịnh Thiên bao năm lăn lội trong các cuộc chơi bời, chơi bài đối với anh mà nói là chuyện nhỏ, không quá hơn 10 phút, thì đã thắng lại toàn bộ số ván thua mà Trần Nhan vừa chơi lại!
“Tiểu Thiên Thiên anh thật lợi hại, làm sao đây, em bỗng phát hiện em yêu anh mất rồi, tiếc muối không muốn hủy bỏ hôn ước với anh nữa!” Trần Nhan nhìn khuôn mặt tuân tú của anh ta, thì tiến sát lại gần người của anh ta hơn
Thích Thịnh Thiên lập tức ngoảnh mặt cách ra cô ta, “ngồi hẳn hoi!”
“Anh cứ tiếp tục giả bộ đi! Nghe nói trước đây anh là công tử đào hoa, bây giờ thì hoàn lương rồi? thật sự nhìn không ra à! Thích nhị thiếu gia vẫn có lúc hoàn lương, lãng tử quay đầu vàng không đổi!” Trần Nhan nâng ly rượu lên liếc nhìn bộ bài trên tay của anh ta, đôi mắt sáng lên
Những người khác nhìn sắc mặt của Trần Nhan, đoán chắc ván bài này của Thích Thịnh thiên lại rất đẹp, trong phút chốc thì không theo nữa!
“Yes! Chúng ta thắng rồi!” Trần Nhan rút bộ bài trong tay anh ta đi, đặt lên trên mặt bàn
Những người khác nhìn bộ bài trong tay của Thích Thịnh thiên, đến một cặp đều không có, ván bài thua này trong lòng không cam tâm à!
“Tiểu Thiên Thiên, xem ra sự phối hợp giữa chúng ta rất tốt, anh có muốn suy nghĩ đến chuyện chúng ta cùng nhau đi Las Vegas chơi không?” Trần Nhan nâng ly rượu ở trước mặt anh ta lên bên miệng của anh, “Tiểu Thiên Thiên, nể mặt mà!”
“Tiểu Thiên Thiên, thực tế em bỗng nhiên phát hiện anh khá đẹp trai, là mẫu người em thích, anh có muốn suy nghĩ cùng em phát triển thêm chút không? Nói không chừng anh sẽ thích em ồ!” cơ thể của Trần Nhan không ngừng tiến sát lại gần anh ta
Cửa của phòng bao đột nhiên bị mở toang ra, người ở bên trong phòng bao trở nên yên lặng, tiếng giày cao gót từ từ bước vào
“Tiểu Thiên Thiên, anh yêu em không?” Trần Nhan không thèm để ý đến người đang bước vào, lại không sợ chết mà nói
Thích Thịnh Thiên nhìn thấy Lâm Trí Hiểu đang tiến đến, cả khuôn mặt đều tối sầm lại
Anh rõ ràng xê dịch sang một bên rồi, tại vì soa Trần Nhan vẫn còn dính sát trên người anh
Lâm Trí Hiểu lúc này rất muốn hét lớn một câu, có chuyện không nên hướng đến cô!
Cô rốt cuộc là ngu ngốc rồi, lại ngốc nghếch đến thật sự nghĩ rằng Thích Thinhj Thiên uống say bí tỷ, không có cách nào trở về nhà nữa!
Chết tiệt, anh ta uống say làm sao có thể còn nhắn tin chứ!
Cô chính là đệ nhất đại ngốc nghếch dưới trời đất!
Lâm Trí Hiểu mỉm cười nhìn cánh tay của Trần Nhan khoác chặt qua cánh tay của anh ta, “Thích tổng, chơi vui vẻ nha, khi nào kết thúc nhớ gửi cho một tấm thiệp mời, chút tiền mừng vẫn là có thể gửi được”
Nói xong, quay người rời khỏi phòng bao
Cô thề, cô sau này tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời quỷ quyệt của Thích Thịnh Thiên nữa!
“Cô buông tay!” Thích Thịnh Thiên sắc mặt nghiêm trọng nhìn Trần Nhan, sức của cô ta làm sao mà khỏe vậy, lại kẹp chặt như thế!
“Tiểu Thiên Thiên, cô ấy đều đã bỏ đi rồi, anh bây giờ vẫn nên lưu lại đây chơi đi!” cô từ từ thả cánh tay của anh ta ra
Vừa mới được thả ra, Thích Thịnh Thiên lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài
Trần Nhan từ từ lấy chiếc điện thoại màu đen ra, ở trên đó ấn số
Lâm Trí Hiểu vừa mới đi xuống lầu, thì nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn, cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra, nhìn một cái là Thích Thịnh Thiên gửi đến, quả quyết nhét lại vào trong túi
Thích Thịnh Thiên lúc xông xuống lầu dưới chỉ nhìn thấy bóng chiếc xe của cô rời đi mất!
“Chết tiệt!”
Trên đường trở về nhà, Lâm Trí Hiểu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt khó chịu, không biết trong lòng có làm sao
Khi cô vừa mới nhìn thấy Trần Nhan sát gần trên người của Thích Thịnh Thiên, bỗng lại có chút không vui như vậy, trong khoang mũi có chút soan soan, trong tim bị nghẹn lại, rất không thoải mái
Nhận thức như thế này khiến cô không thể không nhanh chóng bỏ đi, cô cảm thấy bản thân không phải là thật sự thích anh ta rồi chứ?
Quá tội lỗi rồi!
Lại đi thích một người đàn ông đã có vị hôn thê!
Vả lại lần đó cô cảm nhận gì đều không có, đến ý thức đều không có, không thể nào là bởi vì……
“A a a!”
Cô nắm chặt lấy vô-lăng, bỗng nhiên phát hiện phía sau có chiếc xe theo đuôi cô, chiếc xe quen thuộc đó nhìn cái là biết của ai rồi
Thích Thịnh Thiên anh ta đang làm cái trò quái gì vậy?
Không ở bên cạnh vị hôn thê nữa sao?
Không ngờ rằng anh ta lại là loại người đàn ông hai mặt tam đao như thế này, vừa rồi vẫn còn ân ân ái ái với vị hôn thê, bây giờ lại chạy đến đuổi theo cô rồi!
Người đàn ông như thế không thể nào lấy!
Tuyệt dối không thể nào muốn!
Trong lòng của Lâm Trí Hiểu không ngừng nhắc nhở bản thân, chân thì đạp mạnh lên chân ga, chiếc xe chạy vụt nhanh đi, nhưng mà kỹ thuật lái xe của Thích Thịnh Thiên vượt xa cô, cứ luôn không ngừng théo sau cô
Như thế này xem ra cô là không thể chạy thoát rồi
Khi gần đến nhìn thấy cánh cổng của chung cư, cô ngay tức thì từ trong xe xông xuống, mở cửa mất chút thời gian, vừa mới bước vào trong, vẫn chưa có kịp đóng cánh cửa lại, Thích Thịnh Thiên nhanh chóng theo sau người cô xộc thẳng vào bên trong
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại
“Anh đi ra! Anh đây là tự ý đột nhập nhà dân!” Lâm Trí Hiểu gào lớn trước mặt anh ta, anh ta làm sao có thể như thế này!
“Đột nhập thì đột nhập rồi, em ngày mai đi tố cáo anh được rồi!” anh thật sự là chịu đủ rồi, không thể lại nhẫn nhịn nữa!
Lâm Trí Hiểu đứng dậy chạy mất, phía sau của chiếc áo bị anh ta tóm lấy, cô ngã ngửa ra phía sau, ngã vào trong lòng của anh ta, ngửi thấy mùi nước trên người của anh ta còn có mùi của thuốc lá, cô cả người đều cảm thấy không khỏe rồi, trong bụng muốn nôn ra!
“Ẹo…” cô thật sự nôn khan một cái, “Thích Thịnh Thiên, trên người anh rất hôi, rất bẩn, rất khó ngửi, anh tránh xa tôi chút!”
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương