Lâm Tri Hiểu nghe thấy tiếng anh ta, ngẩng đầu nhìn 1 cái, vầng tráng anh ta khiến cô cảm thấy có chút giống với Thích Thịnh Thiên! Chẳng lẽ lại là Thích đại thiếu gia sao? Sau khi ra khỏi thang máy, cả người Lâm Tri Hiểu cảm thấy gánh nặng ngàn cân, gió lạnh đem khuya thổi qua người cô, Thích Thịnh Thiên dường như đã tỉnh hơn chút rồi. “Lâm Tri Hiểu, không phải em nói về phòng sao? Sao em lại dẫn anh ra đây?” Anh ta đứng dậy, đôi mắt mơ màng nhìn chiếc xe đậu trước mặt, và người đột nhiên xuất hiện. “Đưa nhị thiếu gia đi!” Thích đại thiếu lạnh lùng nhìn họ, đi nhanh về hướng chiếc xe. Người đàn ông bên cạnh Lâm Tri Hiểu đột nhiên bị hai vệ sĩ khiêng đi, miệng anh ta vẫn còn đang kêu, “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.” Nhưng cả người anh ta đều đã bị tống lên xe. Sự thay đổi quá nhanh, Lâm Tri Hiểu còn chưa phản ứng kịp. Đợi đến khi chiếc xe trước mặt rời khỏi, cô mới nhấc chân về phía trước, hôm nay là sinh nhật của Thích Thịnh Thiên, anh nên về nhà đón sinh nhật? Anh chắc sẽ không gặp chuyện gì? Không lo nữa, anh hai anh ta có thể làm gì anh ấy chứ, Lâm Tri Hiểu nghĩ vậy, trong lòng đã yên tâm hơn. Tối nay cô không uống rượu, tự mình lái xe về nhà. Trên đường về, cảm thấy chột dạ với vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc của Thích đại thiếu. Trong lòng thấp thỏm không yên, cuối cùng cô quyết định dừng xe bên đường. Không dám gọi cho Big Boss, chỉ dám gọi cho Nhiễm Nhiễm. Đầu dây bên kia vang vài tiếng chuông mới có người nghe, nhưng giọng truyền lại lại không phải Nhiễm Nhiễm, mà là giọng trầm nhẹ của sếp. “Có việc?” “Cảnh Tổng, Thích Thịnh Thiên vừa nãy bị người ta dẫn đi, hình như người nhà anh ấy, sẽ không xảy ra chuyện chứ.” Cô nói không lo, vậy mà vẫn đáp lại anh như thế. “Tôi sẽ xử lý.” Sếp lớn chỉ nói đúng 4 từ rồi tắt máy. Chỉ đơn giản 4 chữ, Lâm Tri Hiểu đã cảm thấy yên tâm hơn, nhưng anh ta nói sẽ xử lý nghe như Thích Thịnh Thiên sẽ xảy ra chuyện vậy? Người như Thích Thịnh Thiên, ai dám làm gì anh ta, anh ta vô tâm thế cơ! Cô đạp ga, lại tiếp tục lái xe. Bên đó, Cảnh Thần Hạo đặt điện thoại Bùi Nhiễm Nhiễm xuống, cầm điện thoại mình rồi đi ra ngoài ban công. Bùi Nhiễm Nhiễm từ nhà tắ đi ra, thấy anh đang đứng ngoài ban công, bóng lưng lạnh lùng anh tuấn, cô vừa lau đầu vừa tiến về bàn trang điểm. Cô lấy đồ sấy tóc trong ngăn tủ ra. Ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, tiếng của máy sấy tóc che lấp đi tiếng bước chân của Cảnh Thần Hạo. Đồ sấy tóc trên tay bị giật đi, cô ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn thấy gương mặt u ám của anh qua gương, “sao thế?” “Không sao.” “Không phải là xét nghiệm ra 2 người đúng là cha con chứ?” Vậy thì vui thật1 “Chẳng lẽ em không hy vọng thế sao?” Cô cứ muốn ly hôn với anh, muốn ổ bên người khác, nếu thật là con của anh, cô nên vui mới đúng. “Chẳng có người phụ nữ nào lại hy vọng xảy ra chuyện đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bình tĩnh trong gương, do quá để ý, nên mới canh cánh, nên mới áp lực bao trùm, cứ không cẩn thận sẽ suy sụp ngay. Tiếng máy sấy tóc đột nhiên biến mất, Cảnh Thần Hạo cúi đầu tiến gần tai cô, hơi nhẹ nhàng tỏa ra, “Vợ à, anh giữ thân trong sạch, ngoài em ra không có người đàn bà khác.” Cả người Bùi Nhiễm Nhiễm tê cứng lại, hành dộng gần như thế giữ họ thật tràn đầy tình ý. Hơi nóng cứ truyền đến tai cô, rồi âm thanh trầm ấy lại vang lên lần nữa, “Còn em thì sao?” “Em chả có người đàn bà nào.” Câu trả lời của cô hay thật, sếp lớn phục rồi. Tiếng máy sấy tóc lại tiếp tục, không khí yên lặng như thế lâu rồi không xảy ra. Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô trong gương, rất muốn biết đáp an thật sự của cô. Đứa trẻ trong bụng cô là của ai? Thổi tóc xong,cô tự chải đầu, Cảnh Thần Hạo mà ra tay không phải quá nhẹ thì là quá nặng, hoàn toàn hết cách. Sếp lớn cứ đứng đằng sau cô như thế, ánh mắt tăm tối kia đầy sự chiều chuộng. Cô chải đầu xong, đứng dậy nhìn anh, “Mai em ra ngoài.” “Làm gì?” “Cắt tóc.” Tóc ngắn thì tiện hơn, đặc biệt là sau khi đẻ con, con luôn bấu tóc, trước đây Noãn Noãn kéo tóc cô khiến cô đau điếng người. Cảnh Thần Hạo nhìn mái tóc đen bóng của cô, sờ lên mái tóc, thật không nỡ, tóc dài thêm xíu, tức là thứ thuộc về Nhiễm Nhiễm cũng nhiều lên xíu. Nhưng nếu Nhiễm Nhiễm muốn cắt, thì cứ cắt! “Anh cắt cho em!” “Anh…” Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức rút mái tóc khỏi tay anh, “Anh cắt chi bằng cho em cây kéo, em tự xử.” Lòng tay bỗng nhiên trống trống, giống như lòng anh vậy, quay người nhìn khuôn mặt không biểu cảm của cô, anh nói, “Ra ngoài không an toàn, mai kêu thợ cắt tóc đến nhà.” Tùy anh, cô nằm trên giường, ngắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dường như chuyện xảy ra tối đó không có ảnh hưởng gì đến cô. Cảnh Thần Hạo nhìn gương mặt ngủ say của cô, nghe tiếng hơi thở nhè nhẹ của cô, ôm cô mà chìm vào giấc ngủ. Tuy cô không nói là không tin anh, nhưng tim cô đã nghi ngờ, đã dao động. Hôm sau, mặt trời vừa lên, thời tiết khá đẹp. Bùi Nhiễm Nhiễm khi xuống lầu phát hiện Bùi Nhã Phán cũng ở trong nhà, mà bên cạnh cô còn có Noãn Noãn ngồi kế bên, và Tiểu Vũ. Hình bóng Cảnh Thần Hạo đến giờ chưa thấy. “Chị họ, chị tỉnh rồi, anh rể…” “Không cần nói anh ta ở đâu! Chị không muốn biết!” Cô cười đi về hướng Noãn Noãn, hôn lên má nó, đến bên bàn ăn. Bùi Nhã Phán thấy thế, nói gì đó với Tiểu Vũ rồi qua đó. Bùi Nhiễm Nhiễm muốn yên tĩnh ăn bữa cơm, nhưng cô vừa ngồi xuống, Bùi Nhã Phán cũng ngồi trước mặt cô. Nhìn mặt của cô ta, cô không còn bụng dạ để ăn. Nhưng cô có thể không ăn, nhưng con yêu trong bụng cô không thể bỏ đói. “Chị họ, chuyện Tiểu Vũ em thật là xin lỗi.” Cô ta đứng dậy di chuyển hai cái ghế, ngồi bên phải Bùi Nhiễm Nhiễm. Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng liếc nhìn cô, bưng ly sữa lên, dường như không nghe lời cô ta vừa nói. “Sau khi chị đi, anh rể đến thị trấn S tìm chị, anh ấy tưởng chị ở đó, sau đó anh ta uống say, sau đó…” Khẩu khí cô ta khẽ ngập ngừng, sau đó xảy ra chuyện gì đã quá rõ, cô năm quả nữ. “Anh uống say, có thể không nhớ, nếu anh rể còn chưa biết chuyện Tiểu Vũ, chị họ có thể đừng nói cho anh ấy, em sẽ dẫn Tiểu Vũ rời khỏi, sẽ không xuất hiện trước mặt hai người, không quấy rầy hai người.” Khuôn mặt của Bùi Nhã Phán ánh lên sự cầu xin, nhìn vô cùng tội nghiệp. “Dẫn nó đi sao giờ còn xuất hiện trước mặt tôi?” âm thanh Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh lùng, kỹ năng nói chuyện thật là lợi hại. “Em…” Cô không muốn đến đâu, là Cảnh Thần Hạo điều xe đưa họ đến. Thực ra cô ta đã đoán được, chuyện đã bị lộ. Tối qua không thể là Thích Thịnh Thiên muốn lấy tóc của Tiểu Vũ, sao Thích Thịnh Thiên đột nhiên lại cho rằng Tiểu Vũ là con riêng anh ta được chứ, nhất định là Cảnh Thần Hạo lấy. Nhưng chuyện đã xảy ra, cô cũng hết cách. “Em ăn sáng chưa?” Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô tình nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đang đứng đó không xa tay đang cầm thứ gì đó.