70411.Đại Boss đặt cô xuống, đưa cọng tóc của bản thân còn có cọng tóc vừa rồi của Tiểu Vũ giao cho bác sĩ, ôm lấy cô đi vào bên trong, “mùi của bệnh viện ngửi có khó chịu không?”
“Em ngửi mùi của anh khó chịu, anh có thể tránh xa em một chút không?” cô không dễ tính nói
Đại Boss càng tiến sát lại gần hơn, thẳng thừng nói, “trên người anh không có mùi”
“......”
Đại Boss ôm sát lại gần cô, đôi mày giãn ra, điềm tĩnh nói, “trên người em thật thơm”
Trên người của cô cũng không có mùi được chứ?
Người đàn ông này thật sự biết mở to mắt nói lời xàm (lung tung)
Vì vậy bọn họ cứ phải ở đây chờ đợi kết quả hay sao?
Thực tế anh có thể để Bùi Nhã Phán tự mình nói ra, nhưng mà Cảnh Thần Hạo cảm thấy trong lòng Nhiễm Nhiễm đã trồng xuống hạt giống hoài nghi rồi, kết quả kiểm tra trực tiếp là tốt nhất
Nhưng cô ta lại nói mái tóc này không phải là trên đầu của cô bé vừa rồi
Bế cô lấy ôm ngồi lên chân của bản thân, áo vest chùm bao lấy cô, “lạnh không?”
“Kết quả có ý nghĩa không? Anh cái gì đều không làm được, để bác sĩ làm một kết quả giả không phải là chuyện khó gì, hơn nữa cần gì phải ở trước mặt em làm chuyện vô nghĩa này, anh nếu đã khẳng định như thế rồi,vừa rồi ở trước mặt làm sao không nói, là sợ bản thân ở trước mặt người phụ nữ khác và đứa trẻ không còn thể diện sao?” giọng nói của cô bình tĩnh, trong lòng thì như ngọn sóng trong dòng nước chết
“Nhiễm Nhiễm, em nói đúng, thay đổi một bản báo cáo mà thôi, không phải là chuyện khó” nhưng là chỉ có cô ấy, khiến anh cam tâm làm chuyện này
“Vậy thì không có ý nghĩa gì nữa rồi, chúng ta về thôi!” cô không muốn đợi chờ ở trong bệnh viện nữa
Ở đây thì lại nghĩ đến đứa trẻ lần trước của cô suýt chút nữa không còn
“Được, kết quả ngày mai sẽ mang đến tay của em” anh ôm lấy người cô rời đi, phòng xét nghiệm đầy mùi thuốc trong suốt biến mất dần trong tầm mắt
Bùi Nhiễm Nhiễm cứ luôn yên lặng, đến tận lên xe rồi, cô mới nhẹ nhàng nói, “không cần đâu”
“Không cần cái gì?”
Không cần anh nữa hay là cái gì?
“Không cần báo cáo nữa” cô gục đầu xuống, hai tay ôm lấy mặt mình, nước mắt từ từ ướt sũng lòng bàn tay
Cô cũng không biết bản thân làm sao rồi?
Hôm đó khi nhìn thấy giám định ADN, trong đầu một khối đặc sệt, thêm đó chuyện của miếng ngọc bội đó, trong lòng cô càng nhận định lời Bùi Nhã Phán nói là sự thật
Bây giờ nghĩ lại, cô bé đó không giống với Cảnh Thần Hạo cũng không giống Bùi Nhã Phán
Noãn Noãn tuy là dòng máu lai, nhưng mà trán của con bé là rất giống với Cảnh Thần Hạo
Anh ấy một người cao ngạo như thế, làm sao có thể bởi vì chuyện nhỏ con vậy, đặc biệt chạy đến trong bệnh viện để làm kiểm tra
Phí bao nhiêu công sức thật sự lại cố lấy sợi tóc gì đó, lại sửa đổi báo cáo gì đó, nói thẳng ra không phải là càng tốt sao?
“Nhiễm Nhiễm” bỗng nhiên ôm cô chặt hơn nữa, báo cáo không quan trọng, quan trọng là trong lòng của cô ấy nghĩ thế nào
“Em không phải là tin tưởng anh, dù gì tin tức hoa bên cạnh anh quá nhiều” cô vẫn vùi đầu, trong lòng từng trận từng trận nhói đau, không tin tưởng anh ấy, nhưng mà cũng không có như trước đây không rõ ràng nữa
Đại Boss không thể nói gì nữa, đó đều là trước đây không có làm kết quả, anh sai rồi cong không được sao?
Đám phụ nữ đó anh một người đều không có ghi nhớ!
“Thủ tục nhận nuôi của cô bé vẫn ở trong tay anh, em muốn xem không?”
“Chúc mừng anh lấy được một cô bé đam mê” cô không thèm muốn xem loại giấy tờ đó, hôm nay nhìn thấy Bùi Nhã Phán nhìn thấy Tiểu Vũ đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng cô đã có chút hoài nghi
Còn nói cái gì không có quen biết, lại nói cái gì nhận nuôi, còn đúng thật là nhận nuôi rồi
“Cô bé đam mê?”
“Em là cô bé đam mê của anh sao?” anh không cần sự yêu thích của người khác, chỉ cần sự yêu thích của cô ấy là đủ rồi
“Anh quá tự luyến rồi!” cô lúc này không có tâm trí nói đùa với anh ấy, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi thoải mái
“Vợ thích không?”
Trong chiếc xe lái ổn định, Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, “chúng ta quen biết nhau cũng được 6 năm rồi nhỉ?”
Khuôn mặt lạnh giá tuấn tú của đại Boss hiện ra một hoài nghi, “em nói là ý gì?”
“Em họ của em à! Anh đừng nói với em anh không nhớ nhé? Anh nghĩ ngày hôm đó ở bên ngoài Tú Viên, hai người là lần đầu tiên gặp mặt chứ?” nếu như bọn họ không phải là trước đây gặp mặt qua, nghĩ rằng cô sẽ ngốc nghếch tin lời của Bùi Nhã Phán sao?
Đại Boss thật sự không có ấn tượng, anh đối với những người phụ nữ khác đều không có ấn tượng
Thấy anh ấy không nói gì, nghĩ rằng anh ấy đang thừa nhận rồi
“Nhìn không ra, anh giấu khá sâu ha” lúc đầu khi Bùi Nhã Phán mới đến trong nhà, cô hoàn toàn không có nghĩ đến giữa bọn họ sẽ phát sinh cái gì
“Anh không có nhớ anh và cô ta có quen biết nhau”
“Thôi đi, không nhớ thì không nhớ đi! Cảnh tổng ngài có phải ngủ qua đều không nhớ không?”
“Vậy thì anh bây giờ sớm đã quên em đến ngoài chín tầng mây rồi” người phụ nữ duy nhất anh ngủ qua là cô ấy
Một lời không hợp liền lái xe đi, cô vùi đầu tiếp tục trầm mặc
......
Trong nhà hàng Nặc Thiên, sau khi Cảnh Thần Hạo bọn họ rời đi, Bùi Nhã Phán rất nhanh chóng thì rời khỏi, tiếp ngay sau đó Đường Sóc và Đường Tư Điềm cũng rời đi luôn
Thích Thịnh Thiên uống say khướt dựa lên trên bả vai của Lâm Trí Hiểu, cả trọng lượng cơ thể đều dồn lên trên người của cô
Lâm Trí Hiểu hận không thể cầm lên chai rượu đánh lên đầu anh ta, con gái riêng?
Ha ha!
“Thích Thịnh Thiên, anh tỉnh táo một chút?” cô hết lên một tiếng
Nhưng mà trong phòng bao chỉ có hai người bọn họ
Gọi người khác đến là không thể nào rồi
“Hiểu Hiểu.....” anh uống say rồi, nhưng ý thức vẫn là tỉnh táo, chắc rất nhanh thì sẽ không tỉnh táo nữa
Ở bên cạnh cô ấy, anh không muốn tỉnh táo
Lâm Trí Hiểu khó khăn đứng dậy, cả người của Thích Thịnh Thiên đều dính chặt lên cô, “trên lầu, trên lầu có phòng”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ lại ngốc nghếch đưa anh vào trong phòng sao?” trong căn phòng có thứ đáng ghét, càng có người khó ưa
Cô không muốn lại một lần nữa không bảo vệ được thanh bạch, Thích Thịnh Thiên hôm nay kiểu này, tuyệt đối là loại sẽ không kiểm soát
Thích Thịnh Thiên nhếch mép, tính cảnh giác của Hiểu Hiểu thật sự là quá mạnh mẽ
Anh lần trước khi quyến rũ lừa cô đến khách sạn rõ ràng thì biểu hiện rất tốt, cái gì đều không có làm chính là vì để cô ấy sau này có thể yên yên tâm tâm đi theo anh đến khách sạn
Nhưng thế mà lại không có bất kỳ tác dụng nào?
Con tim của anh thật đau!
Sớm biết thế này vẫn không bằng nhân tiện lần trước ăn luôn rồi!
Hai người vấp vấp ngã ngã đi vào trong thang máy, Thích Thịnh Thiên mùi rượu nồng nặc bao chùm hết trong không gian nhỏ bé
Lâm Trí Hiểu không tự chủ cau mày, anh ta có thể tiếp tục nặng thêm chút nữa không?
“Thích Thịnh Thiên, anh nặng quá, có thể tự mình đi được không?” cả bả vai của cô cảm thấy muốn trật khớp rồi!
Thích Thịnh Thiên nhắm nghiền đôi mắt thay đổi sang một tư thế khác, từ phía sau ôm lấy cô, đầu gối lên vai cô, như thế này thì không nặng nữa
Cánh cửa thang máy đột nhiên mở ra, nghênh đón đi vào là một người đàn ông mặc vest giày da kiểu tây, đôi giày da bóng loáng càng ngày càng tiến lại gần
Cơ thể của Lâm Trí Hiểu lùi về phía sau, lấy khuỷu tay thúc thúc lên người Thích Thịnh Thiên, “anh lùi về phía sau một chút”
Thích Thịnh thiên dường như không có nghe thấy vậy, cơ thể đứng im tại chỗ không xê dịch
“Không có sao”
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương