Cảnh Thần Hạo, anh thật lợi hại!
“Chị họ, chị đừng tức giận như thế, em chỉ muốn mượn, em chỉ muốn mượn cơ hội này để Tiểu Vũ gặp ba nó, không có ý khác, chúng tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của hai người, sau hôm nay chúng ta vẫn giống như lúc trước, chúng ta là người 1 nhà!” Bùi Nhã Phán ôm Tiểu Vũ lên, đôi mắt gần như rơi lệ, “Chị họ…”
Không làm phiền cuộc sống của họ?
Cho dù Bùi Nhã Phán có thể làm được, trong lòng cô sao có thể yên ổn được.
….
Cho dù là ban ngày, mà sao cô có cảm giác như trên trời đang nổi khói lửa.
“Bùm Bùm bùm!” Tiếng động vang cả 1 vùng trời.
Tuy là lễ cưới theo thời đại nhà Hán, nhưng những thứ cần có đều có, lúc này quan khách đang vây quanh sân khấu 4 bề đều đỏ rực kia, xung quang truyền lại 1 bản nhạc cổ.
Bản nhạc này rất quen thuộc, đó là loại âm nhạc hay được thổi trong đám cưới cổ đại, trước sự chú ý của mọi người, Cảnh Thần Hạo mặt bộ lễ phục đỏ rực bước lên thềm.
Trên bộ lễ phục còn thêu hình rồng, khiến mọi người có cảm giác nếu đổi lại là màu vàng, thì người đứng trước mặt họ hiện giờ không phải là chú rể mà là 1 đế vương.
Cơ thể anh tỏa ra hơi hướng của 1 ông vui lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia lướt xuống khán đài, giống như ông vui đang khảo sát, ánh mắt đầy khí chất.
Mà bên cạnh anh ta, 1 người phụ nữ mặc bộ lễ phục Kim Chi được đỡ lên thềm, mặt cô bị che lại bởi miếng trùm đầu, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng mọi người đều biết, vợ tương lại của Cảnh Thần Hạo là Bùi Nhiễm Nhiễm nổi danh là 1 đại mỹ nhân có tiếng.
Vivian đỡ Bùi Nhiễm Nhiễm trước mặt anh, nghi lễ tiếp theo không liên quan đến cô. Cô nhanh chóng đi xuống, rồi nhìn hai người hai cạnh vai.
Nhìn họ rất đẹp đôi, lúc này tự nhiên lòng cô hiện lên sự lo lắng, không biết sự lo lắng ấy ở đâu mang đến.
Trên lễ đài vang lại âm thanh nghi lễ, đèn sáng trưng.
“Nhất bái thiên địa!”
2 người quay người, cúi đầu.
“Nhị bái cao đường!”
Dương Dương Noãn Noãn đứng bên cạnh Đường Sóc, mặc bộ đồ đỏ, nhìn lên khán đài đầy xúc động.
Tuy không giống như những nghi lễ chúng nó hay gặp, nhưng chúng nó thấy rất đặc biệt, kết hôn chúng nó thích màu đỏ hơn.
Mami mặc đồ đỏ quả thực quá đẹp.
Người dưới khán đài kích động, đột nhiên la lớn.
Cảnh Thần Hạo tháo khăn che đầu cô dâu xuống, mà lúc này đáng lẽ không nên tháo cơ mà.
Toàn bộ mọi người dưới khán đài hai mắt mở to.
Cảnh Thần Hạo đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nhã Phán, cả người tức giận, khí thế ép cô cúi chân xuống.
Mặt cô đầy oan ức, lắc đầu, che miệng không nói lời nào.
“Ta hỏi cô, Bùi Nhiễm Nhiễm cô ấy đâu!”
Đáng chết, cô lại chạy mất!
Trộm long tráo phượng lại muốn anh lấy người khác, Bùi Nhiễm Nhiễm xem anh là loại người gì!
Sao lại đối xử với anh như thế!
‘‘Anh rể, em không biết, em thật không biết!’’ Cô lắc đầu liên tục, từ từ lùi sau, ánh mắt nước mắt tuông rơi.
‘‘Kaka’’ Cảnh Thần Hạo lạnh lùng cười 2 tiếng.
Lúc nãy nếu anh không phát hiện tay cô khác với Bùi Nhiễm Nhiễm, hôn lễ này đã xong rồi!
‘‘Phong tỏa toàn bộ đây, tìm người!’’ Anh lạnh lùng căn dặn.
Rõ ràng mặc bộ lễ phục hỷ màu đỏ, vậy mà mặt anh tối tăm, Nhiễm Nhiễm của anh lại chạy trốn trước hôn lễ!
Anh còn không biết gì, 1 chút manh mỗi cũng không có!
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Hiện trường bỗng trở nên lộn xộn, có vài người nhanh chóng lên khán đài, Dương Dương Noãn Noãn cũng chạy rất nhanh, chúng nó thấy rõ ràng người đứng bên cạnh daddy là người đàn bà khác không phải mami chúng nó.
Bùi Nhã Phán đôi mắt nhòa đi, cô quay người đi, không thể đứng đơ ở đây.
‘‘Tôi cho cô đi chưa? Về đây!’’
Cảnh Thần Hạo chỉ nhìn bóng lưng cô, cười lạnh.
Bước chân của Bùi Nhã Phán dừng lại ngay, từ từ quay đầu nhìn anh, lúc này ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa xa lạ.
Nhưng cô không còn cách nào, chỉ có thể đưa hạ sách này.
‘‘Rốt cuộc có chuyện gì?’’ Giờ anh không chỉ muốn tìm Bùi Nhiễm Nhiễm, mà còn muốn biết sao cô rời đi.
Cách đó không lâu, họ còn gặp nhau thân mật trong phòng, vậy mà mới thoáng qua, cô dâu của anh lại biến thành người khác.
1 người mà anh chỉ gặp vài lần, ngoài tên ra thì không phân biệt nỗi cô là ai!
‘‘Anh rễ, em xin anh, em thật không biết, đầy là chủ ý của chị họ!’’ Cô làm ra vẻ sợ hại, nước mắt từ từ rơi.
‘‘Daddy, mami đâu?’’ Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, khuôn mặt nhỏ xinh của nó lo lắng, sáng nay mami còn đây, giờ đi đâu rồi!
Cảnh Thần Hạo cúi người ôm Noãn Noãn lên, lúc này không nói được câu an ủi nào.
Ngoài Bùi Nhã Phán, không ai biết Bùi Nhiễm Nhiễm đi lúc nào, đi như thế nào, mà người duy nhất biết sự tình lại không nói!
Dương Dương lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Bùi Nhã Phán đang khóc kia, ‘‘Dì, mami con nói gì không?’’
Mami cho dù không muốn gả cho daddy, sao lại có thể đi, nó và Noãn Noãn thì sao?
Mami thương chúng nó như thế, sao không dẫn chúng nó cùng đi chứ!
Nó chỉ có thể đưa ra kết luận, mami di vội, thậm chí là quyết định tạm thời, không có kế hoạch trước.
Nó rất muốn biết lý do khiến mami nó rời đi.
‘‘Chị họ…’’ Bùi Nhã Phán nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương có chút sợ hãi, trên người nó có luồng khí chất giống y chang Cảnh Thần Hạo.
Cô không biết nói thế nào mới khiến họ không nghi ngờ.
Thế là, cô lắc đầu, ‘‘Không có, dì chỉ đến thăm chị ấy, muốn căn dặn chị ấy mấy điều, chị ấy nói nhờ dì giúp 1 việc, sau đó thành như thế!’’
‘‘Cô ấy kêu cô giúp thì cô giúp! Sao người đàn bà như cô tùy tiện vậy!’’ Thích Thịnh Thiên cười nhìn cô ta, chắc cô ta có ý đồ bất chính với anh Hạo từ trước, đến chuyện kết hôn thay cũng làm được?
‘‘Tôi…’’ Bùi Nhã Phán cúi đầu, đôi tay không yên, dùng âm thanh nhỏ đáp,
‘‘Cô ấy là chị họ tôi, sao tôi không giúp chứ!’’
‘‘Anh Hạo, thôi đi, chúng ta tìm người trước, chỉ cần chị dâu còn ở thành phố A, không có ai ta không tìm được!’’ Thích Thịnh Thiên đột nhiên cúi người, ôm Dương Dương lên, ‘‘Cháu trai đầy soái khí của ta! Theo chú đi!’’
Bỗng chốc, trên khán đài chỉ còn mỗi Bùi Nhã Phán, cô mặc bộ lễ phục đỏ từ từ bước xuống.
Ở 1 chỗ khác, Bùi Nhiễm Nhiễm đơn độc đi trên phố, khuôn mặt xinh đẹp ấy nở 1 nụ cười nhếch môi.
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhã Phán, sao cô có thế ngốc đến thế, không nhìn ra gì!
Sao cô có thể tin lời của Cảnh Thần Hạo nói!
Cô sớm nên nghe lời mẹ cô, không nên gả cho anh!
Có thể mẹ đã sớm biết chuyện này, nên mới không cho cô lấy anh.
‘‘Nhiễm Nhiễm!’’
Đột nhiên cô nghe 1 giọng nói quen thuộc, giọng của người này cô khá ghét.
Giờ tâm trạng cô không vui, cô không muốn thấy anh ta tí nào!
‘‘Nhiễm Nhiễm, cô đừng chạy nữa! ’’ Âu Dương Lập thấy cô đột nhiên chạy qua, hốt nhanh chóng chạy về phía cô, đi theo cô.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương