"Anh cũng vậy, nên bây giờ anh ra ngoài trước đi! Nhớ chùi vết son trên miệng anh nhé!" nếu không ra ngoài người ta sẽ phát hiện họ vừa mới làm gì. "Dương Dương Noãn Noãn đâu rồi?" bỗng nhiên Bùi Nhiễm Nhiễm nhớ đến hai đứa con. "Hai đứa đang ở bên ngoài cùng với Đường Sóc." "Vậy thì em yên tâm rồi." Cô ta vô ý nói thêm câu. Mắt Cảnh Thần Hạo nhắm nhẹ lại, khom người nhìn thẳng vào cô ta, "Bùi tiểu thư yêu dấu, em có nhớ hôm nay em được gã cho ai không?" "Trư!" "Chào bà Trư!" "Anh hiểu rõ em và Đường Sóc không có gì với nhau, anh không cần phải cố ý hỏi em điều gì nữa, ra ngoài! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng sắp được gặp nhau rồi!" cô ta đẩy anh ta một cái. Cảnh Thần Hạo bị cô ta hối thúc, cuối cùng cũng phải rời khỏi phòng. Sau khi anh ta rời đi, Bùi Nhiễm Nhiễm lắc nhẹ cái cổ, chiếc mũ phượng trên đầu sao lại nặng thế, lúc trước cô không phát hiện ra, vừa mới ngước đầu nói chuyện với Cảnh Thần Hạo thôi, cô ta bỗng cảm thấy nặng quá. Cửa phòng lại bị mở ra, cô ta nghĩ lần này người vào đây chắc là Vivian, bởi vì Vivian sẽ dẫn cô ta bước ra ngoài. Nhưng mà người vào đây lại là một cô bé tóc vàng mắt xanh ngọc bích mà cô chưa từng gặp qua, trông rất đáng yêu. Không biết cô bé ấy là con cái nhà ai, sao lại vào đây? "Chị ơi, chị xinh đẹp quá!" cô bé nhìn cô ta, mỉm cười đến gần cô ta, nghiên đầu, "chị có phải là cô dâu không?" "Đúng vậy!" có lẽ vì nguyên nhân cô ta sinh Dương Dương Noãn Noãn ra, nên đối với em bé cực kỳ yêu thích, không chút kháng cự. Bé gái đứng trước mặt cô ta, cặp mắt to tròn xanh biết chớp nháy chớp nháy nhìn cô ta, "chị còn đẹp hơn cả mámi!" "Cám ơn quá khen, nhưng mà con nên gọi dì bằng dì." Cô ta cúi đầu nhìn cô bé, cô bé một mình xuất hiện nơi này, cha mẹ cô bé chắc đang tìm cô bé đây! Dù sao thì cô ta cũng gần sắp đi ra ngoài rồi, không nên để cô bé một mình ở đây. "Mẹ con là ai? Để dì cho người gọi mámi con đến đây được không?" cô ta nghiêm túc hỏi. Đứng dậy cầm một cây kẹo ngũ sắc ấm áp vào tay cô bé, "cái này cho con, con nói cho dì biết mámi con là ai được không? Một mình con ở đây, mámi con sẽ rất lo lắng." Cô bé lắc đầu, "mámi không cho con nói mámi là ai." "Vậy còn daddy con đâu? Daddy cũng vậy à." Bùi Nhiễm Nhiễm có chút không hiểu ý nói của cô bé. Sao lại không nên nói chứ! "Daddy......" cô bé lại lắc đầu, "mámi nói con không có daddy." Không có daddy? Vậy làm sao đây? Chỉ còn cách dẫn cô bé cho người làm trông hộ, chờ mámi cô bé tự tìm đến thôi. "Tiểu Vũ!" Ngoài cửa bỗng vọng lại tiếng hô hoán. Cái giọng đó nghe có vẻ quen quen, Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa, và cánh cửa trong phòng lúc này bị mở ra, sắc mặt lo lắng của Bùi Nhã Phán xuất hiện ngoài cửa. Và cô bé bị gọi Tiểu Vũ đang nhìn cô ta, vội vội vã vã chạy về hướng cô ta, "Má......dì cho con đấy." Tuy rằng chứ "má" đơn giản đó nhanh chóng biến mất, nhưng mà Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn nghe rất rõ ràng. "Phán Phán, đây là con của em à?" Bùi Nhiễm Nhiễm chạy lại gần họ. Bùi Nhã Phán lúc này đã bế Tiểu Vũ lên, vẻ mặt cô ta như muốn né tránh, quay người định rời đi. "Phán Phán!" cô ta lại hô toán lên, bước chân Bùi Nhã Phán như đứng sựng lại. Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Tiểu Vũ tóc vàng mắt xanh trong lòng cô ta, cô bé sinh ra trong rất đáng yêu, vừa nhìn là biết con lai rồi, dường như khoảng bốn năm tuổi, nếu thật sự là con của cô ta. Sao lâu thế không nghe cô ta nhắc vậy, phải chăng cô ta cũng giống mình, chưa kết hôn đã có chửa? Cha của đứa bé lại là ai đây? Tại sao Tiểu Vũ lại nói không có cha? Quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu của cô. "Chị họ, chúc chị tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp, sớm cho Dương Dương Noãn Noãn một đứa em trai em gái, không đúng, vài đứa em trai em gái!" cô ta nói xong lại muốn đi, bèn bị Bùi Nhiễm Nhiễm nắm lấy cổ tay. "Em đến A thành cũng chỉ vì cô bé này? Cha của cô bé là ai? Anh ta đang ở đâu? Sao không quan tâm hai mẹ con? Phán Phán, chị là chị họ của em, em có cần giúp gì cứ nói chị nghe, một mình chăm con rất cực khổ." Lúc ấy cô ta không thể không thừa nhận tuy cực khổ, nhưng mà cô ta ngược lại rất vui. "Chị họ, em không thể nói." Bùi Nhã Phán lắc đầu, gần như cầu xin nhìn cô ta. Tiểu Vũ trong lòng cô ta vẫn rất ngoan ngoãn, luôn nở nụ cười ngọt ngào, nhìn cô bé bèn nhớ đến Noãn Noãn, trong lòng cô ta bỗng yếu mềm. Bùi Nhiễm Nhiễm nghi ngờ cách từ chối giải thích của cô ta, không muốn nói và không thể nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! "Không có gì gọi là không thể nói, em nói đi." Trái tim của cô ta như nhảy loạn lên, cô ta không thể nói ý là cha của cô bé là người cô cũng quen biết sao? Cô ta ở nước ngoài năm năm, quen biết rất nhiều người nước ngoài, cô ta nhất thời không nhớ ra cô bé này giống ai. "Chị họ, chị đừng ép em!" sắc mặt Bùi Nhã Phán bỗng trở nên khó coi, "Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi!" Cô ta càng nói như thế, Bùi Nhiễm Nhiễm càng muốn biết chân tướng. "Em yên tâm đi, con của em Tiểu Vũ là cháu chị, chị chỉ muốn biết cha của cô bé là ai thôi, em và anh ta có còn sống với nhau được không!" cô ta bây giờ mới nhận ra, tình yêu của người cha không người mẹ nào thay thế được. Ví dụ Dương Dương Noãn Noãn cùng đi đến trường võ thuật, những chỗ đó cô không thể đến được. Bùi Nhã Phán ôm lấy Tiểu Vũ đóng cửa lại, đặt cô bé xuống đất, nắm lấy tay cô ta, "chị họ, chị chắc chắn muốn biết?" "Chắc chắn." Cô có gì mà không chắc chắn chứ? Bùi Nhã Phán cúi đầu, từ trong túi đeo từ từ lấy ra tờ giấy sắp nếp đưa đến trước mặt cô ta, sau đó lại cúi đầu nhìn Tiểu Vũ, "cây kẹo này bây giờ con có muốn ăn nữa không?" "Muốn ăn!" Tiểu Vũ cười nói Bùi Nhã Phán xé cái ni lông gói bên ngoài, vả Bùi Nhiễm Nhiễm trong lòng thấp thỏm bất an mở tờ giấy đó ra, lòng hồi hộp nhìn thấy chữ giám định con ruột trên đầu tờ giấy. Nhưng khi nhìn thấy tên phía trên, người cô ta có vẻ như không đứng vững nữa, ánh mắt không rời, phần dưới ghi tỉ lệ giống nhau 99.99% Kết quả giám định: xác nhận quan hệ cha con Ánh nhìn cô ta lại di chuyển lên phía trên cái tên, Cảnh Thần Hạo! Sao lại có thể là anh ấy chứ! Sao lại là anh ấy! Vừa lúc nãy giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp nói chuyện với cô ta, hôm nay lại là hôn lễ của hai người, vả lại lúc này lại xảy ra sự việc như thế. Anh ta lại có con bên ngoài, và người phụ nữ đó lại là em gái họ của cô! Cô đau lòng giống như bị xé nát trái tim vậy, không khí trong phòng lúc này buồn tẻ ngột ngạt khiến cô không thể thở được. "Chị họ, em thật sự không có cố ý......"Bùi Nhã Phán nhìn vào vẻ mặt trắng bệt của cô ta, khóc nức nở mở miệng. Bước chân Bùi Nhiễm Nhiễm loạng choạng, Bùi Nhã Phán đưa tay muốn kéo cô ta lại, lại bị cô ta dạt ra, cô ta chầm chậm lùi bước, té ngồi xuống giường. Nhìn thấy tờ giấy giám định con ruột trên tay, cô dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Bùi Nhã Phán lần đầu tiên đến tìm họ, Cảnh Thần Hạo là người như thế nào, cho dù anh ta có lãnh mạc, xa cách, nhưng mà sự lễ phép cơ bản nhất là có, sao lại có thể không cho Bùi Nhã Phán vào nhà được, để cho cô ngồi trên xe chờ. Ngày thứ hai vào nhà là muốn Bùi Nhã Phán rời khỏi, có phải là bị cô ta phát hiện rồi không? Thậm chí còn đem ngọc bội của cô ta, giao cho Bùi Nhã Phán, biên soạn ra một câu chuyện, cô ta thiếu chút tin tưởng rồi.