Thích Thịnh Thiên mãn nguyện nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, ừm, phản ứng này không tồi, còn biết đỏ mặt.
Lâm Tri Hiểu ngại đến độ muốn độn thổ, đảo mắt xuống dưới chỉ lọt vào mắt là cơ thể của anh, ngoài cái này ra không thể nhìn thấy gì khác.
Nhiễm Nhiễm quên không phổ cập cho cô vào những lúc như này phải làm sao?
Bây giờ đánh anh ta ngất xỉu rồi chuồn có được không?
“ Em đang nghĩ gì vậy?”
Trên đầu cô bỗng có tiếng của anh.
“ Đương nhiên không giống với chuyện anh đang nghĩ.”
“ Ha.......” Anh thấy rằng càng lúc cô càng thú vị, “ Thế em nói thử xem anh đang nghĩ gì nào?”
“ Sao mà tôi biết......” Chữ được bị cô nuốt ngược vào trong vì cô cảm nhận thấy thứ lúc trước áp vào người cô mấy lần, nay lại áp sát vào người cô.
Nên cô mới dần dần lùi thân dưới của mình về phía sau, đầu cô cũng lui ra phía khác, chỉ có eo vẫn dính vào anh, nếu động tác này không phải trên giường, cô nghĩ bản thân mình cũng khó có thể làm được.
“ Em đang luyện yoga đấy à?” Cánh tay anh không hề có ý muốn buông cô, anh muốn thử xem cơ thể cô có thể dẻo được đến độ nào.
Yoga?
Cô chưa từng tập môn này, công việc bận muốn chết, tan làm là hết hơi rồi còn tập tành gì nữa.
“ Ờm, Thích tổng, tôi có thể đi trước được không? Nhiễm Nhiễm sẽ ở lại nhà tôi cuối tuần này.” Cuối cùng đầu óc cô cũng định thần trở lại, trân trân nhìn anh.
“ Cô ấy sẽ không đâu.” Anh trả lời vô cùng chắc chắn.
Tối qua cô ấy đã bị đại boss đem đi rồi, chắc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại.
Vậy cô phải làm sao đây?
“ Thích tổng, cuối tuần thời tiết đẹp như vậy chúng ta lại đi lãng phí thời gian trên giường, thật không đáng phải không, mình dậy đi!” Thực ra người cô đang đau khó dậy nổi.
Nhưng cô càng không muốn nằm trên giường cùng với anh, như vậy càng nguy hiểm hơn cho trinh tiết của cô.
Trân trọng cuộc sống, xa lánh Thích Thịnh Thiên.
Điều này sẽ là phương châm sống của cô sau này, nếu có thể thoát khỏi kiếp trợ lý của anh thì càng tốt.
“ Em muốn trên so fa, ban công hay ở phòng tắm?” Thích Thịnh Thiên với gương mặt hàm ý nhìn cô, ghẹo cô quả là một chuyện thú vị.
Vừa kịp phản ứng ý của Thích Thịnh Thiên, mặt cô trắng bệch rồi lại đỏ bừng.
Chẳng lẽ khi nãy cô dùng sai chiến thuật sao?
Với một công tử làng chơi như Thích Thịnh Thiên, chắc anh ta sẽ thích mấy em ngọt ngào thích nũng nịu chăng?
Bất chấp vậy, thử xem sao.
“ Thích tổng......” Cô ngọt ngào nũng nịu.
Giọng điệu này đáng yêu đến độ cô nhận không ra chính mình.
Thích Thịnh Thiên ngạc nhiên nhìn cô, cơ thể anh rung động theo giọng nói của cô, như muốn rụng rời, nhưng anh cố ý tỏ ra trấn tĩnh, vô cảm xúc.
“ Chỗ đó của người ta đau quá, không được tiện, nên không thể phục vụ cho anh được, anh cho phép về nhà nghỉ ngơi nha! Được không?” Hai từ cuối cùng được đi kèm theo mấy cái chớp mắt dễ thương. Đôi mắt to tròn ngước nhìn anh hy vọng, chắc sẽ đạt được kết quả tốt hơn chăng?
“ Không được.”
Thích Thịnh Thiên quả quyết từ chối.
Một người phụ nữ dễ thương như vậy, đương nhiên anh phải giữ lại nuôi chứ.
“ Thích Thịnh Thiên, có phải anh thiếu hơi gái lâu quá rồi không?” Sắc mặt cô biến đổi nhanh chóng, hoàn toàn không còn là vẻ dễ thương, đáng yêu khi nãy.
“ Tối qua mới chơi xong, hóa ra em đã thấy lâu lắm rồi à. Hiểu Hiểu, em đúng là một con người đáng kinh ngạc đấy, không ngờ em lại thích chuyện đó đến vậy ha.” Thuận theo lời nói của anh vừa dứt, tư thế của hai người thay đổi.
Lâm Tri Hiểu bị anh đè lên, cô nuốt nước bọt, ra vẻ đáng thương nhìn anh, “ Thích tổng, anh thật sự đã hiểu sai ý tôi rồi.”
Ngữ văn của anh do thầy thể dục dạy à?
“ Hiểu Hiểu, anh thật sự thích sự thay đổi xoành xoạch của em đấy.” Lúc thì nghiêm khắc, lúc thì đáng thương.
“ Đi theo đại boss lâu rồi, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, không chỉ có hai gương mặt này thôi đâu. Cho nên ấy, người phụ nữ như tôi rất đáng sợ đấy, anh đừng có lại gần tôi quá, cũng đừng có chọc tôi, cẩn thận tôi mà nổi cơn là anh khó thoát đấy!” Hiện tại cô đã thua cho Thích Thịnh Thiên, mặc dù cô có làm ra vẻ ghê gớm nhưng cũng chỉ đang mong cho anh sợ những lời đe dọa của cô.
Nhưng quả nhiên, anh chỉ cười, “ Hay quá, nếu vậy anh sẽ có cả nghìn cô bạn gái, vừa có thể thỏa mãn hậu cung 3000 mỹ nữ, lại vừa sống theo luật, chỉ chung thủy với mình em.
“ Thích tổng, tôi đói bụng rồi, nghe cho rõ nhé, dạ dày tôi đói rồi, chứ không phải là chỗ nào khác đâu.” Thích Thịnh Thiên nhiều bài quá, cô phải nói cho rõ ràng không thì sợ rằng lại bị anh nuốt chửng.
Chắc cũng chẳng có cô gái nào bi kịch như cô, lần đầu không những không có chút ấn tượng gì mà bắt đầu như thế nào cũng chẳng biết.
Bi kịch!
Hai từ bi kịch in đậm luôn!
Thích Thịnh Thiên sống trong hương phấn đã lâu nên anh rõ một đạo lý, muốn một người phụ nữ để cho anh ăn thì phải cho dạ dày của cô ta ăn trước.
Cho nên, anh xuống khỏi người cô rồi mặc áo tắm vào, cúi đầu nhìn cô, “ Em muốn ăn gì?”
“ Anh còn biết nấu cơm à?” Lâm Tri Hiểu ngạc nhiên.
Thích Thịnh Thiên cầm điện thoại lên, thiếu chút ném lên đầu cô, mặc dù đây là nhà anh nhưng gần như anh không sống ở đây. Những khách sạn dưới trướng Cảnh Thị nhiều như vậy, anh có thể ở bất cứ nơi nào trong số đó, lại vô cùng tiện lợi, đâm ra anh ở khách sạn nhiều hơn ở nhà.
Căn nhà lớn như vậy chỉ có người dọn dẹp đến vào những thời gian nhất định, giờ này ngoài hai người ra chẳng có ai khác ở đây. Trong nhà lại chẳng có gì khác ngoài rượu.
Bữa sáng của họ đương nhiên là gọi cơm hàng mang đến......
“ Ăn gì?” Anh cố nhẫn nại hỏi cô.
Lâm Tri Hiểu thấy anh nhìn vào màn hình điện thoại, cũng hiểu ra. Cô cười, “ Thích tổng anh cũng gọi cơm hàng à?”
“ Em có ăn hay không, em không ăn anh thịt em luôn nhé!”
Cô lập tức ngậm miệng, chỉ dám nói tên món ăn mà mình muốn rồi cuộn tròn người bên cạnh giường, hành động này của cô làm lộ cả nửa chiếc giường.
Đương nhiên cũng có thể nhìn thấy những bông máu loang đỏ hoe kia, mặt cô lại bất giác đỏ rực.
Thích Thịnh Thiên cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy gương mặt đỏ bừng bừng của cô, mắt cũng hướng lên những vệt loang đỏ kia, gần như một phản xạ tự nhiên, “ Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“ Không cần anh phải chịu trách nhiệm, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?” Cô không muốn được Thích Thịnh Thiên sủng ái lần thứ hai.
Cô còn không có lấy một cảm nhận ngọt ngào, cô không thích điều này.
Thích Thịnh Thiên hơi nheo mắt, anh nhìn cô, “ Em muốn đi vá một lớp khác?”
“ Vá cái gì?”
“ Cái thứ mà tối qua em mất đi.” Giọng của anh điềm tĩnh như đang bàn về chuyện của một ai đó xa lạ, song ánh mắt anh càng nói càng lạnh.
Nếu cô dám nói đúng thế, anh không phiền nếu cho cô đi vá thêm lần nữa.
“ Hít......” Cô lấy một hơi sâu, cô thật sự cảm thấy nhân phẩm của mình quá tốt, không ngờ cô có thể giữ bình tĩnh mà không báo cảnh sát cáo buộc anh ta cưỡng hiếp nữ nhân viên!
Cách cô thở ra có vẻ không được dễ chịu cho lắm, lẽ nào cô thật sự nghĩ như vậy?
“ Tôi đi tắm trước.” Cô quấn chăn chặt người bước xuống giường, có đôi chút rúm ró tiến về phía nhà tắm.
Khi lướt qua anh, cô cũng chẳng buồn quay sang nhìn.
“ Lâm Tri Hiểu, câu hỏi khi nãy em vẫn chưa trả lời anh.” Thích Thịnh Thiên cất tiếng hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương