Edit: Phưn Phưn Chu Tương Tương gửi tin nhắn xong, ngơ ngác nhìn chằm chằm di động một lúc. Chờ rất lâu, cũng không thấy Phó Tranh trả lời tin nhắn. Đã quá muộn, có lẽ anh đã ngủ. Chu Tương Tương đặt điện thoại xuống bên cạnh gối đầu, nghiêng người, nhìn dưới giường, Thẩm Đình và Trương Tâm vẫn còn đang đốt đèn chiến đấu ban đêm. Trong đầu, chợt nhớ tới lúc khai giảng năm nhất, ba người các cô ở trong phòng ngủ, hai bên vui vẻ tự giới thiệu về mình. Dường như việc quen biết nhau chỉ mới là ngày hôm qua, nhưng loáng một cái, vậy mà đã sắp tốt nghiệp. Mỗi người đều đang cố gắng vì tương lai, so sánh với nhau, cô cảm thấy bản thân mình lười nhác như một con cá ướp muối. Không có bao nhiêu hoài bão, chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp, tìm một công tác ổn định. Haizz, ý chí chiến đấu lúc học trung học đâu mất rồi? Giống như đã chuyển hết toàn bộ lên người Phó Tranh vậy. Đúng là, bây giờ Phó Tranh quả thực rất cố gắng. Nhiệt tình cố gắng đó của anh, vẫn luôn kéo dài từ năm hai đến bây giờ. Bây giờ nói trước kia anh là một tên học tra, cũng sẽ không có ai tin. Trong lòng Chu Tương Tương vừa kiêu ngạo lại vừa chán nản. Kiêu ngạo là vì có một người đàn ông ưu tú như vậy yêu cô. Chán nản là bởi, bây giờ cô giống như có chút kéo chân sau của Phó Tranh. Chu Tương Tương nhịn không được thở dài. Ngay lúc này, điện thoại đặt bên gối sáng lên. Chu Tương Tương vội vàng cầm điện thoại lên xem, Phó Tranh ngắn gọn trả lời một câu, "Sao vậy? Có phải không vui không?" Quả nhiên là Phó Tranh hiểu rõ cô nhất, cô chỉ nói là muốn dọn ra bên ngoài ở, Phó Tranh lập tức đã phát hiện cô không vui. Trong nháy mắt cảm giác cô độc tan thành mây khói, trong lòng ngọt ngào. "Vi về nhà rồi, Thẩm Đình và Trương Tâm mỗi ngày đều đi thư viện, em có hơi nhàm chán." Gửi xong, lại suy nghĩ một chút, gửi bổ sung thêm một câu, "Còn có chút nhớ anh." "Chút?" Phó Tranh rất nhanh trả lời tin nhắn cho cô. Cách màn hình cũng có thể cảm giác được anh hơi bất mãn. Chu Tương Tương trốn ở trong chăn lén cười, rất mau trả lời lại anh, "Rất nhớ." Phó Tranh thỏa mãn, gửi cho một trái tim, "Vậy ngày mai anh sẽ đi tìm phòng." Ngày Chu Tương Tương chuyển khỏi phòng ngủ, Thẩm Đình và Trương Tâm đều giúp cô xách đồ xuống dưới lầu. "Vi đi rồi, bây giờ cậu cũng muốn đi, phòng ngủ của chúng ta liền trở nên vắng vẻ." Thẩm Đình có chút đa cảm nói. Chu Tương Tương cười cười, "Này, không phải lúc lên lớp chúng ta vẫn còn ở cùng sao, cậu và Tâm Tâm đều cố gắng lên, chờ cậu thi đậu nghiên cứu sinh, Tâm Tâm thi đậu nhân viên công chức, đừng quên mời tớ và Vi ăn bữa cơm đấy." Lúc này Thẩm Đình mới cười, kéo tay Chu Tương Tương nói: "Đó là đương nhiên. Cậu cũng vậy, tìm được công tác cũng đừng quên mời bọn tớ ăn bữa tiệc lớn nhé." "Nhất định rồi, yên tâm đi." Phó Tranh tìm phòng ở tiểu khu gần trường học, hoàn cảnh rất tốt, phòng ở là lần đầu tiên cho thuê, chủ cho thuê nhà cũng chưa từng ở, mặc dù là phòng cho thuê, nhưng thật ra nói là nhà mới cũng không khác nhau mấy. Đồ của Phó Tranh và Chu Tương Tương cộng lại, tổng cộng có ba cái vali. Phó Tranh một cái, Chu Tương Tương hai cái. Vali của Phó Tranh rất nhẹ, Chu Tương Tương kéo cả đường, cô cảm thấy như chính mình đang kéo hai tảng đá lớn, dĩ nhiên là Phó Tranh giúp cô xách. Phòng ở lầu 23, là loại phòng nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách. Trang trí rất đơn giản, tường quét sơn trắng, cũng không có đồ vật trang trí nào, sàn gỗ màu vàng nhạt, nhìn qua có chút yên tĩnh. Chu Tương Tương là lần đầu tiên đến, đi một vòng trong nhà, trở lại phòng khách, Phó Tranh thì ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại. Chu Tương Tương chạy tới, ngồi lên ghế sofa, thuận tiện ôm eo Phó Tranh, đầu tựa trên vai anh. Phó Tranh nói chuyện điện thoại, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng chứa ý cười vui vẻ. Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm hôn một cái lên môi anh. Phó Tranh chau mày, dùng sức kéo Chu Tương Tương vào trong lòng. Chu Tương Tương cười hì hì, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng thổi một hơi lên yết hầu của Phó Tranh. Toàn thân Phó Tranh cứng đờ, thân thể như bị truyền điện, trong nháy mắt lan khắp toàn thân. Con ngươi đen nhánh đột nhiên tối xuống. Nửa phút sau, Phó Tranh cúp điện thoại. Lúc này, Chu Tương Tương đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, đang chuẩn bị đứng dậy, Phó Tranh chợt kéo lấy cổ tay cô, dùng sức, trực tiếp đè Chu Tương Tương xuống ghế sofa. Thân thể anh bao trùm lên, gắt gao dán lên cô. Chu Tương Tương cười hì hì đẩy vai anh, "Làm gì vậy?" Phó Tranh căng mặt, giọng nói trầm thấp, "Em nói đi? Khơi lửa mà còn muốn chạy?" Chu Tương Tương cong môi cười, "Đừng nháo, chúng ta đi mua đồ đi, trong nhà trống rỗng quá, em muốn mua hoa." Phó Tranh cười, đưa tay nhéo mũi Chu Tương Tương, "Vợ hiền huệ ghê, còn biết trồng hoa nữa." Chu Tương Tương kiêu ngạo ngẩng lên, "Em còn biết làm vườn nữa." Mặt mũi Phó Tranh tràn đầy ý cười, "Không nuôi chết chứ?" Chu Tương Tương đá lên đầu gối anh một cước Phó Tranh, "Không có." Phó Tranh cười ha ha, từ trên người Chu Tương Tương đứng lên, hai tay ôm lấy eo cô, ôm cô dậy. Chu Tương Tương ngồi ở trên đùi anh, ôm cổ Phó Tranh nói: "Khi nào thì chúng ta đi mua đồ?" "Bây giờ cũng có thể đi, anh thuận tiện mua một chút đồ trang trí đơn giản cho phòng ở, dọn gấp quá, cái gì cũng chưa kịp làm." Chu Tương Tương cười hì hì, tiến đến hôn lên môi Phó Tranh, "Nhà thiết kế, nhìn anh biến mục nát thành thần kì!" Trong mắt Phó Tranh tràn đầy cưng chiều xoa nhẹ đầu cô, "Đi thôi, cô vợ ngốc của anh." Hai người đi đến chợ gần đó mua hoa. Nói là mua hoa, kết quả cuối cùng toàn mua mầm là nhiều, còn lại là chậu hoa vô cùng xinh xắn. Chu Tương Tương không nuôi nhiều mầm lắm, nhưng cảm thấy trên chậu nhiều mầm một chút mới đáng yêu. Trên đường về, Phó Tranh nói với cô, nhiều mầm mùa đông dễ chết. "Em biết, anh yên tâm đi, em chưa từng nuôi hoa chết đâu." Chu Tương Tương vỗ ngực bảo đảm, rất có tự tin vào bản thân mình. Không phải là chỉ là mấy chậu mầm thôi sao, còn có thể làm khó cô? Từ chợ hoa trở về, hai người lại đi một chuyến đến cửa hàng văn phòng phẩm. Phó Tranh mua mấy khung ảnh, lớn nhỏ đều có, còn có loại hộp gỗ để đồ đính trên tường, đều là một chút vật nhỏ, nhưng những vật nhỏ này đặt ở nhà có thể tăng thêm cảm giác ấm cúng. Ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, Phó Tranh xách đồ, Chu Tương Tương kéo cánh tay anh, đầu dán lên cánh tay anh, vô cùng cảm thán nói một câu, "Em cảm thấy chúng ta giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy." Như cặp vợ chồng vừa mới cưới, mua đồ trang trí về cho căn nhà nhỏ của mình, mặc dù rất đơn giản, rất bình thường, nhưng từ tận đáy lòng lại rất thỏa mãn và hạnh phúc mà không có bất cứ một từ ngữ nào có thể diễn tả được. Phó Tranh cúi đầu, nói: "Em vốn là vợ của anh mà." "Còn chưa kết hôn đâu." Phó Tranh nghe vậy, ngẩn người một chút, sau đó nở nụ cười, "Tương Tương, qua hai tháng nữa, anh sẽ đủ 22 tuổi." Hả? Chu Tương Tương nhất thời không phản ứng kịp, qua một lúc lâu mới hiểu ra. Phó Tranh 22 tuổi, có thể lĩnh chứng kết hôn. ... Ngày 23 tháng 1, sinh nhật 22 tuổi của Phó Tranh. Trường học vừa cho nghỉ. Một đêm trước khi sinh nhật, Chu Tương Tương đang chuẩn bị đi tắm, đột nhiên Phó Tranh gọi điện thoại đến, bảo cô tìm sổ hộ khẩu. Cũng không biết được là sổ hộ khẩu do mẹ giữ hay cha giữ. Chu Tương Tương tắm xong, mặc bộ đồ ngủ, đứng trước cửa phòng cha gõ cửa, "Ba ơi, ba ngủ chưa?" Mới vừa kêu một tiếng, cửa lập tức mở ra. "Mẹ..." Mở cửa là Lâm Mai, hỏi cô, "Sao thế, đã khuya rồi?" Chu Tương Tương có hơi ngượng ngùng, do dự nửa ngày cuối cùng mới lấy dũng khí để hỏi, "Mẹ, sổ hộ khẩu nhà mình ở đâu vậy ạ?" Lâm Mai ngẩn người, "Cần sổ hộ khẩu làm gì à?" Chu Tương Tương sờ sờ tóc, "Có... Có việc." Lâm Mai nghi ngờ nhìn cô, "Nha đầu này, đang yên đang lành cần sổ hộ khẩu làm gì, có phải muốn đi lĩnh chứng với Phó Tranh không?" Chu Tương Tương bỗng dưng trợn tròn mắt. Má ơi, không hổ danh là mẹ của cô. Lâm Mai vào phòng lấy sổ hộ khẩu từ trong ngăn tủ ra, "Các con vẫn chưa tốt nghiệp mà, bây giờ có thích hợp đi lĩnh chứng không?" Chu Tương Tương lập tức nói: "Bọn con đã đủ tuổi rồi!" Lâm Mai nhìn cô một cái, "Phó Tranh được 22 chưa?" Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Rồi ạ." Chu Tương Tương thấy mẹ cầm sổ hộ khẩu trong tay, do do dự dự giống như không muốn đưa cho cô. Cô vội vàng nháy mắt với cha đang đứng bên cạnh. Chu Hoa Lâm lập tức phụ hoạ, "Bà đưa cho Tương Tương đi, việc cưới xin cũng đã định rồi, bà còn quản bọn nó khi nào thì đi lĩnh chứng làm gì." Nói xong còn đoạt lấy sổ hộ khẩu từ trong tay Lâm Mai, vội vàng đưa cho Chu Tương Tương. Chu Tương Tương nhanh nhẹn nhận lấy, ôm sổ hộ khẩu vào trong ngực giống như bảo bối, cười tủm tỉm, cao giọng hô một câu, "Cảm ơn ba mẹ!" Chu Tương Tương lấy được sổ hộ khẩu, vui vẻ chạy ra ngoài. Giọng Lâm Mai vang lên từ phía sau, "Ngày mai đi lĩnh chứng xong cầm về cho mẹ coi một chút." ... Nghĩ đến ngày hôm sau sẽ đi lĩnh chứng, buổi tối hôm trước căn bản Phó Tranh ngủ không nổi. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã chờ ở trước cửa nhà của Chu Tương Tương. Chu Tương Tương hơn bảy giờ mới ngủ dậy, chuyện thứ nhất sau khi tỉnh dậy chính là xem di động, có tin nhắn chưa đọc, mở ra vừa nhìn, quả nhiên là Phó Tranh gửi tới. "Anh ở dưới lầu nhà em." Chu Tương Tương ngẩn người. Một giây sau, chợt vén chăn lên, xuống giường, thuận tay khoác áo lông chạy ra ban công. Ban công trong phòng cô đối diện với cửa lớn. Chạy tới, đập vào mắt đầu tiên, là một mảnh tuyết trắng xóa. Phía nam tuyết rơi rất ít, cho dù tuyết rơi, cũng chỉ có duy nhất núi Phượng Hoàng mới rơi nhiều. Nhưng đây lại là lần đầu tiên tuyết rơi trong nội thành nhiều đến thế. Chu Tương Tương chống trên ban công, nhìn xuống dưới lầu, gọi Phó Tranh đang đứng dựa bên cạnh xe, "Anh đến lúc nào thế?" Phó Tranh cười nhìn cô, "Đến lúc năm giờ hơn." Hai tay Chu Tương Tương đặt bên môi, nói với anh từ xa, "Sớm thế!" Ý cười trong mắt Phó Tranh càng sâu hơn, "Nhớ em." Chu Tương Tương che miệng cười, lại kêu, "Tuyết rơi khi nào vậy?" Phó Tranh trả lời lại cô, "Tối hôm qua hơn hai giờ." Chu Tương Tương nhịn không được cười rộ lên, "Anh chờ em một chút, em lập tức xuống liền!" Phó Tranh cong môi, nhắc nhở cô, "Mặc nhiều một chút!" "Vâng!"