Ngày thứ hai sau khi quay về, Ninh Quân Diên chuyển khoản cho Trần Vận Thành 10 vạn tệ, trước đó hắn còn chẳng thèm gọi điện cho Trần Vận Thành, hoàn toàn không cho anh thời gian để từ chối. Nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng gửi tới, Trần Vận Thành ngồi ngẩn người ở trước cửa tiệm rất lâu, rồi gọi điện cho Ninh Quân Diên: “Ninh Quân Diên.” “Hả?” Ninh Quân Diên vẫn đang đi làm, hắn đứng bên cạnh bàn y tá vừa lật xem bệnh án của bệnh nhân, vừa nhận điện thoại của Trần Vận Thành. Trần Vận Thành nói: “Em thế chấp em cho anh đó.” Đầu ngón tay sạch sẽ của Ninh Quân Diên đặt trên tờ báo cáo ở trước mặt, hắn dừng động tác lật trang của mình lại, nói: “Vậy em chuyển về đi.” Y tá ngồi ở bàn y tá đang cúi đầu viết gì đó bất chợt ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Ninh Quân Diên rồi lại vội vã cúi đầu xuống. Trần Vận Thành nói: “Cho em thêm một chút thời gian nữa, em đảm bảo với anh sẽ rất nhanh thôi.” Ninh Quân Diên hỏi anh: “Rất nhanh là nhanh bao nhiêu?” Trần Vận Thành trả lời: “Gần đây chắc em sẽ bận lắm, nếu đã làm thì em muốn làm chuyện này cho thật tốt, đợi đến lúc em có khả năng trả lại tiền cho anh, thì chúng ta sẽ sống chung được không?” Ninh Quân Diên nói: “Vậy thì đâu có tính là thế chấp cho tôi? Em chỉ thích dỗ dành tôi thôi.” Đúng lúc có một y tá khác đi tới, cô vừa kéo ghế ra ngồi xuống thì nghe thấy lời này của Ninh Quân Diên, bèn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cô nhìn thật kỹ mặt Ninh Quân Diên, để xác nhận mình không nhận nhầm người. Ninh Quân Diên lại hỏi anh: “Nếu như không kiếm đủ tiền thì sao?” Trần Vận Thành cố nén sự xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Vậy em cũng là người của anh, đảm bảo sau này anh có đuổi em cũng không đi, được không?” Ninh Quân Diên im lặng một lát rồi nói: “Tôi sẽ chuẩn bị một bản hợp đồng, em ký tên vào đó đi.” Nghe thấy vậy Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười: “Anh nghĩ nó có ích không?” Ninh Quân Diên nói: “Với người khác thì chưa chắc, nhưng đối với em chắc chắn là có ích, em phải nhớ kỹ những lời hôm nay em đã nói với tôi đó.” Nói xong, hắn khép bệnh án lại, đưa cho y tá rồi xoay người rời đi. Y tá nhận lấy bệnh án, cái miệng phản ứng nhanh hơn cả đại não, cô gọi hắn: “Chủ nhiệm Ninh!” Ninh Quân Diên quay đầu lại nhìn cô. Y tá bên cạnh vội vã dùng khuỷu tay đụng đụng cô, cô mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Anh xem bệnh án nữa không ạ? Nếu không xem nữa thì để tôi cất lại.” Ninh Quân Diên nói: “Cô cứ cất đi, tôi sẽ quay lại sau.” Đợi Ninh Quân Diên đi xa rồi, hai cô y tá mới chụm đầu lại với nhau, nhìn thấy trên khuôn mặt của người kia đều đang treo đầy vẻ ngạc nhiên. “Ban nãy cô gọi anh ấy làm gì?” “Tôi biết đâu, tự nhiên gọi ra khỏi miệng vậy đó.” “Anh ấy gọi điện với ai thế nhỉ? Bạn gái hả? Đâu nghe ai nói anh ấy có bạn gái đâu.” “Sao tôi biết được, tôi cũng vừa tới đây thì nghe thấy, làm tôi giật hết cả mình! Cô nghe thấy không? Ninh Quân Diên mà làm nũng kìa, đáng sợ ghê.” “Không biết bao nhiêu người lại sắp thất tình rồi.” “Thất tình gì chứ, mấy người toàn kiểu trêu nhau vậy thôi chứ có thấy ai dám theo đuổi anh ấy đâu.” “Thì yêu thầm cũng gọi là thất tình mà.” ……….. Tối đó Trần Vận Thành nhận được bản photo hợp đồng cho vay thế chấp từ chuyển phát nhanh cùng thành phố, Ninh Quân Diên in hết tất cả những lời đáng xấu hổ mà anh đã nói trong điện thoại ra bắt anh ký tên lên đó. Lúc anh ngồi bên giường xem hợp đồng, Quan An Lâm xáp lại muốn xem nhưng anh đã vội vàng kịp dùng tay che lại. “Gì chứ?” Quan An Lâm mất hứng, chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ hợp đồng vay thế chấp ở phía trên, gã hỏi: “Anh thế chấp cái gì vậy?” Trần Vận Thành gấp hợp đồng vào, vẫn chưa yên tâm lắm nên lại nhét trở lại phong bì rồi đè dưới gối đầu mình: “Cậu đừng quan tâm đến nó.” Sau đó anh lại nói: “Gần đây tôi phải ra ngoài một chuyến, cậu trông coi chuyện buôn bán cho tôi nhé.” “Đi đâu?” Quan An Lâm hỏi. Trần Vận Thành nói: “Tới xưởng rượu.” Anh nói với Ninh Quân Diên là gần đây rất bận cũng không phải nói cho qua chuyện, nếu anh đã quyết định muốn nhận làm đại lý, thì sau này sẽ có rất nhiều việc cần làm. Việc đầu tiên là anh dành ra ba ngày tự mình tới xưởng rượu ở tỉnh khác. Quy mô của xưởng rượu rất nhỏ, nhưng điều kiện sản xuất không tệ, hơn nữa vì nhỏ nên rất dễ bàn bạc. Lúc Trần Vận Thành nói muốn đổi một phần thành từng chai nhỏ, đối phương cũng nói có thể bàn bạc. Sau khi quay về, Trần Vận Thành bắt đầu lui tới các nhà hàng lẩu ở trong thành phố, đầu tiên anh tới những chuỗi cửa hàng làm ăn tốt đề xuất ký gửi rượu ở đó để bán mà không cần phải trả tiền, chỉ cần theo số lượng rượu bán ra chia tiền cho cửa hàng lẩu. Anh còn đặt làm biển quảng cáo và poster nhỏ, hy vọng có thể để trong cửa hàng để tuyên truyền miễn phí. Vừa mới bắt đầu, anh bị rất nhiều nơi từ chối, thậm chí nhiều khi còn không gặp được ông chủ, nhưng anh hoàn toàn không có thời gian để chán nản, mà lập tức đi đến nhà hàng tiếp theo, tiếp tục mặt dày tìm ông chủ bàn chuyện làm ăn. Lúc đầu, Tôn Thức Lượng giới thiệu anh với những người bạn thân mở nhà hàng lẩu nhờ anh giao rượu, về sau Trần Vận Thành lại mở rộng phạm vi tìm thêm những quán lẩu nhỏ và nhà hàng Trung Quốc buôn bán khá khẩm, dần dần, việc kinh doanh của anh đã có chút khởi sắc. Nhưng mà quá mệt, cho dù khi còn bé bị cha nuôi đuổi ra ngoài trộm tiền, Trần Vận Thành cũng không thấy mệt như bây giờ. Gần như mỗi ngày anh đều bận bịu đến đêm khuya mới về, thỉnh thoảng còn không kịp ăn cơm, mà tùy tiện mua một cái bánh mì giải quyết ở ven đường luôn. Ngoài ra còn có đủ loại xã giao, Trần Vận Thành vốn không hút thuốc lá, nhưng suốt một khoảng thời gian dài phát hiện ra không có cách nào tránh được, anh cũng bị nghiện thuốc lá. Có một lần anh xã giao ở bên ngoài về, thực sự đã uống rất nhiều, taxi đưa anh đến cổng khu chợ, anh lảo đảo đi vào một mình, vào tới cửa tiệm giơ tay cả buổi mà không tìm được chìa khóa, phải ngồi trên mặt đất dựa lưng vào cửa cuốn. Trần Vận Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bầu trời ngẩn người, bầu trời đêm của thành phố không sao không trăng, chỉ là một mảnh tối đen như mực, màn đêm đặc quánh và nhớp nháp, chẳng trong trẻo chút nào. Một lát sau, Quan An Lâm nghe thấy tiếng động mới mở cánh cửa nhỏ ra, thấy Trần Vận Thành đang ngồi ở cửa, bèn sửng sốt nói: “Anh vẫn ổn chứ?” Gã vừa nói, vừa đỡ Trần Vận Thành từ dưới đất đứng lên, dẫn anh vào bên trong. Trần Vận Thành vào được gian phòng trong, việc đầu tiên chính là chạy tới phòng vệ sinh để ói. Quan An Lâm tỏ vẻ ghét bỏ mở cửa sổ ra để tản bớt mùi rượu, sau đó lại châm một điếu thuốc làm cho không khí trong phòng càng thêm đục ngầu, đứng dựa ở cửa hỏi anh: “Liều mạng như thế làm gì?” Trần Vận Thành ói đủ, bèn bò dậy dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt, lúng búng nói: “Mẹ của anh ấy….” “Mẹ nó ai làm gì anh?” Quan An Lâm tưởng anh đang chửi thề. “Mẹ của anh ấy muốn giành người với tôi, tôi mà không kiếm nhiều tiền, thì không có đủ sức mạnh, trước kia mẹ anh ấy đã dẫn anh ấy đi đó…” Quan An Lâm vốn muốn hỏi rốt cục thì mẹ của anh ấy là mẹ của ai, nhưng nghe thấy câu trước kia thì gã chợt hiểu ra, bèn hỏi: “Ý anh là Ninh Quân Diên hả?” Trần Vận Thành khó chịu, trực tiếp cởi quần áo đi tới nằm dài trên giường. Quan An Lâm hút hết điếu thuốc, đứng bên giường nhìn anh, nói: “Anh liều mạng như thế là vì anh ta à?” Trần Vận Thành mở to mắt cảm thấy đèn quá sáng, bèn giơ tay lên che mắt lại nói: “Cậu tắt đèn đi.” Quan An Lâm đi tới cửa tắt đèn trong phòng đi, gian phòng chỉ còn lại chút ánh sáng đèn đường từ bên ngoài hắt vào cửa sổ. Lúc Quan An Lâm trèo lên giường trên, Trần Vận Thành nói: “Nếu như tôi chịu liều mạng sớm một chút, thì Chu Ngạn đã không đi giết người rồi.” Quan An Lâm dừng lại, tiếp đó linh hoạt xoay người ngồi ở giường trên, giường sắt lắc lư theo động tác của gã, gã nói: “Trong mắt anh chỉ có mỗi Chu Ngạn, với cả người đàn ông lỗ mãng kia nữa.” Trần Vận Thành lè nhè nói: “Không phải còn có cả cậu nữa sao? Tôi không có người thân, cũng chỉ còn lại những người anh em mà thôi, các cậu đều rất tốt, tôi nói thật đó.” Quan An Lâm ngửa mặt ngã xuống giường, gã nhỏ giọng nói: “Buồn nôn chết đi được.” Sáng hôm sau, Quan An Lâm dậy trước, gã xuống giường thấy Trần Vận Thành vẫn đang ngủ say, chợt không đành lòng gọi anh dậy, nên lúc ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Trần Vận Thành ngủ thẳng đến hơn 10h mới rời giường, đầu đau dữ dội, anh bò dậy đi tắm trước, thay lại một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi ra cửa hàng. Bữa sáng là ăn mì gói ở trong cửa hàng, Trần Vận Thành nhìn tài xế mới tuyển tháng trước và Thạch Bằng đang chuẩn bị hàng, Ngô Hiểu Châu thì cầm hóa đơn hàng cần chuẩn bị đứng ở bên cạnh kiểm kê giúp bọn họ. Vì thời gian anh đi ra ngoài nhiều hơn, nên muốn để Quan An Lâm ở lại trong cửa hàng, thấy Thạch Bằng gần như đã thành thạo với công việc, anh bèn tuyển thêm một tài xế giao hàng nữa, hơn nữa sau khi bàn bạc với Tôn Thức Lượng, anh cũng đã đổi xe van thành một cái xe vận tải nhỏ. Anh bận bịu như thế suốt hai ba tháng, đã bước vào giữa hè, mỗi ngày còn chưa tới buổi trưa, tiếng ve sầu lại bắt đầu vang lên từ những tán cây lớn ở phía trước cửa hàng. Đại lý rượu trắng của Trần Vận Thành xem như đã có nguồn tiêu thụ, chuyện buôn bán của cửa hàng thuốc lá và rượu cũng ngày càng trở nên tốt hơn. Lúc này Quan An Lâm đang ngồi xổm trước cửa đợi khách hàng tới. Trần Vận Thành đi đến bên cạnh gã, thấy ánh mắt gã đang rơi trên đùi của một cô gái mặc váy ngắn ở cửa hàng đối diện, anh không nhịn được mà vỗ đầu gã một cái. Quan An Lâm giơ tay lên che đầu: “Anh làm gì thế?” Trần Vận Thành nói: “Tuần sau tới hội chợ thương mại với tôi. Tôi đã đăng ký một gian hàng rồi.” Quan An Lâm nói: “Được.” Trần Vận Thành đang cân nhắc chuyện gì đó, một lát sau anh mới nói: “Mua hai bộ âu phục đi.” Quan An Lâm nhìn anh: “Chúng ta cần phải mặc à?” Trần Vận Thành gật đầu. Quan An Lâm nói: “Từ trước đến nay tôi chưa mặc âu phục bao giờ, mua trên Taobao à?” Trần Vận Thành nghĩ một lát rồi nói: “Tới trung tâm thương mại mua.”