Sự trả thù ngọt ngào - thiên thiên

Chương 96 : chia nhỏ nhà họ nhạc

Trong nhà tang lễ, đám người Vương Sơn Hà đã thắp nhang cho Nhạc Thiên Hùng. “Chúc mừng ông ba, sau này mọi người cùng làm việc với nhau, cùng kiếm tiền, cùng phát triển!” Bây giờ chủ nhân của bốn gia tộc lớn cùng tụ họp với nhau, cuối cùng cũng có được một niềm vui hiếm có. Nhưng thấy cảnh tượng này, mọi người nhà họ Nhạc đều không khỏi nhíu mày. Đây là tang lễ của Nhạc Thiên Hùng, bốn người này lại không xem ai ra gì cười nói vui vẻ ở đây. Nhạc Chính Sơn tức đến nỗi sắc mặt trở nên u ám, suýt nữa không kiềm được chực cầm gậy đuổi người đi. Nhưng bây giờ ông ta không có cái quyền này, mọi quyền hành đều nằm trong tay Nhạc Đức. Mấy thầy cúng cũng hơi lúng túng, họ không biết nên tiếp tục cúng lễ hay tạm dừng. “Thật ra lần này chúng tôi đến đây, ngoài việc dâng hương cho Thiên Hùng, còn một chuyện quan trọng nữa, cũng muốn bày tỏ thái độ với nhà họ Nhạc”. Bốn người nói chuyện hồi lâu, gia chủ nhà họ Vương – Vương Sơn Hà đột nhiên nói: “Ba gia tộc chúng tôi đều mong có thể trở thành đối tác kinh doanh với nhà họ Nhạc, chứ không phải là đối thủ cạnh tranh lẫn nhau. Ở thời đại này, kiếm tiền là việc quan trọng nhất, muốn kiếm tiền dĩ nhiên phải hòa hoãn với nhau”. “Thế nên chúng tôi mong sau này mọi người đừng tranh giành với nhau nữa, cùng nhau phát triển để bốn gia tộc lớn của chúng ta mãi mãi trường tồn, đây mới là mục tiêu mọi người nên cùng nhau cố gắng”. “Ba vị đây, các ông nói xem có đúng không?” Dứt lời, Vương Sơn Hà nhìn đám người Nhạc Chính Sơn. Ba người Nhạc Chính Sơn nhìn nhau, không biết Vương Sơn Hà này có ý đồ gì. Ông ta gật đầu, thở dài nói: “Như vậy dĩ nhiên tốt quá rồi, chẳng ai trở nên tốt đẹp khi cứ tranh đấu mãi thế, hòa hoãn, cùng cố gắng mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn”. Ba người Vương Sơn Hà đều bật cười khi nghe thấy vậy: “Đúng, đúng, bốn người chúng ta nên hòa hợp với nhau, thân thiết như người nhà mới đúng”. Vừa dứt lời, ông ta lấy tài liệu từ trong cặp ra và nói với người nhà họ Nhạc: “Nếu đã là người một nhà, vậy chúng ta không nói lời khách sáo nữa”. “Hai năm nay nhà họ Vương tôi chủ yếu kinh doanh vật liệu xây dựng, tôi mong nhà họ Nhạc có thể nhường lại toàn bộ công ty vật liệu xây dựng dưới trướng của tập đoàn các ông cho chúng tôi, để nhà họ Vương chúng tôi quản lý. Sau này các ông không cần phải nhúng tay vào việc kinh doanh bên mảng vật liệu xây dựng nữa”. Ông ta vừa dứt lời, người nhà họ Nhạc bỗng biến sắc. Hóa ra hôm nay ba người này đến đây là muốn thừa nước đục thả câu. Vương Sơn Hà vừa nói xong, Lôi Vọng cũng đứng lên cười nói: “Nhà họ Lôi chúng tôi kinh doanh về y dược, tôi mong nhà họ Nhạc có thể chuyển nhượng lại mấy nhà máy sản xuất thuốc ở thủ đô cho chúng tôi để nhà họ Lôi chúng tôi quản lý. Sau này các ông đừng nhúng tay vào ngành y dược nữa”. Người nhà họ Nhạc nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi hơn. Lúc này, Diệp Trường Canh cũng lên tiếng: “Nhà họ Diệp chúng tôi kinh doanh về mảng tài chính, tôi mong nhà họ Nhạc có thể chuyển nhượng lại mấy công ty tài chính cho nhà họ Diệp của tôi. Nhà họ Diệp tôi có rất nhiều nhân tài về phương diện đầu tư và quản lý bên mảng tài chính, có thể giúp công ty tài chính của các ông phát triển tốt hơn. Tôi có thể đảm bảo sẽ chia cho các người ba mươi phần trăm hoa hồng vào mỗi tháng”. Ba người đồng thời dõng dạc nói, hơn nữa giọng điệu còn rất cương quyết. Lúc này cả nhà họ Nhạc đã tức đến mức không chịu được, mọi người bắt đầu lớn tiếng trách móc hành vi cướp bóc của nhà họ Vương, nhà họ Diệp và nhà họ Lôi. Nhạc Thiên Ngạo càng không nhịn được nữa nói thẳng với ba người này: “Dựa vào cái gì? Đây là tài sản của nhà họ Nhạc, các ông làm vậy chẳng phải là cướp bóc giữa ban ngày sao?” “Không đồng ý, tất cả người nhà họ Nhạc đều không đồng ý!” Ông ấy vừa dứt lời, không đợi Vương Sơn Hà trả lời, Nhạc Đức đã lên tiếng trước. Ông ta trừng mắt nhìn Nhạc Thiên Ngạo rồi quở trách: “Chú năm, chú có quyền lên tiếng ở đây sao? Chú là chủ hay tôi là chủ, chú im miệng lại cho tôi!” Nhạc Đức vừa dứt lời, Nhạc Long Thành im lặng nãy giờ, lúc này cũng nổi cáu, ông ta tức giận mắng: “Chú ba, chú muốn làm gì? Lẽ nào chú muốn đồng ý với họ sao?” “Chú năm nói không sai, những thứ này đều là tài sản của nhà họ Nhạc chúng ta, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác như vậy chứ?” “Nếu anh cả và bố ở dưới suối vàng biết được cũng bị chú làm cho tức mà sống lại mất!” Nhạc Đức khoanh hai tay sau lưng và cao ngạo đáp lời: “Người ta chỉ mới nói thôi, còn chưa quyết định, các người kích động cái gì?” “Còn nữa, tôi mới là chủ nhà họ Nhạc! Tôi còn chưa nói gì, các người cứ nhao nhao lên tiếng, định làm phản hả?” Lúc này, Vương Sơn Hà lại cười nói: “Kích động quá rồi, mọi người kích động quá”. “Tôi còn chưa nói hết, sao lại gọi là cướp bóc giữa ban ngày, đây gọi là hợp tác. Chúng tôi cũng sẽ nhường một phần tài nguyên cho nhà họ Nhạc, nếu đã thân thiết như người một nhà, sao các người vẫn còn xem chúng tôi là người ngoài vậy chứ?” Mọi người nghe ông ta nói vậy đều tức đỏ mặt. Ba người này đều muốn sở hữu mấy vụ làm ăn lớn của nhà họ Nhạc, họ có nhường ra có lẽ cũng chỉ là một ít tài nguyên không kiếm được tiền. Nói cho hay là muốn nhân lúc Nhạc Thiên Hùng qua đời thừa nước đục thả câu. “Tôi không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!” Nhạc Chính Sơn kích động đập cây gậy xuống đất, tức giận mắng: “Đây đều là thứ hai gia chủ của chúng ta để lại, không thể dễ dàng giao cho người khác như vậy”. Ông chú vừa dứt lời, những người khác cũng kích động lên tiếng chống đối: “Đúng, chúng tôi không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!” “Chỉ có thể hợp tác, không thể phân chia tài sản của nhà họ Nhạc ra ngoài!” Lúc này Lâm Phương Như và An Nhã cũng lắc đầu thở dài. Nhạc Đức này đang hủy hoại cả nhà họ Nhạc, muốn ký cái hiệp ước không công bằng này, hủy hoại tài sản mà Nhạc Chấn Đình và Nhạc Thiên Hùng vất vả gây dựng! “Cãi cái gì? Ồn ào gì vậy hả?” Nhạc Đức không vui nói: “Người ta đã nói là hợp tác rồi, người của bốn nhà chúng ta cùng nhau phát triển!” “Sản nghiệp nhà họ Nhạc lớn như vậy mà không bỏ ra chút này sao? Tầm nhìn các người hạn hẹp thế, bây giờ tôi mới là gia chủ, tôi thấy khi hợp tác thì nên có thành ý, tôi đồng ý hướng hợp tác của ba vị này”. “Kí! Chúng ta kí thỏa thuận chuyển nhượng ở đây luôn đi, xem như là thành ý!” Dứt lời, Nhạc Đức lấy hợp đồng trong tay Vương Sơn Hà, sau đó chuẩn bị kí tên lên đó. Sắc mặt người nhà họ Nhạc tái nhợt, thầm chửi rủa Nhạc Đức mấy nghìn lần. Sau khi kí vào hiệp ước này, có lẽ sau này trong bốn gia tộc lớn này sẽ không còn nhà họ Nhạc nữa. Nhạc Đức này sắp bán mất cả nhà họ Nhạc đi rồi! Nhạc Chính Sơn và hai ông chú ngồi trên ghế, nghẹn ngào nói: “Chấn Đình, ba ông già bọn tôi có lỗi với ông, không giữ được nhà họ Nhạc”. “Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà!” Nhạc Long Thành cũng bất lực ngồi phịch xuống ghế, siết chặt nắm đấm, cả người run rẩy. Ông ta biết nếu kí thỏa thuận này thì nhà họ Nhạc xong đời rồi, bị Nhạc Đức hủy hoại hoàn toàn rồi. Nhưng lúc này vẻ mặt Nhạc Huy và Kỳ Vạn Sơn lại hiện lên nụ cười giễu cợt khác thường. Ngay lúc này, giọng nói cực kì uy nghiêm và mạnh mẽ vang lên trong nhà tang lễ: “Tôi xem thử ai dám kí vào bản thỏa thuận này!” Giọng nói rất lớn, người ở trong nhà tang lễ đều nghe thấy. Nhạc Đức đang chuẩn bị kí tên không kiên nhẫn quát: “Là ai đang nói đấy, lá gan ngày càng lớn nhỉ, bây giờ tôi là gia chủ cái nhà này, còn dám chỉ trích tôi à?” Người trong nhà tang lễ lần lượt biến sắc, có người kinh hãi hét lên: “Giọng nói này… giống giọng của Thiên Hùng vậy!” Vừa dứt lời, bàn tay đang chuẩn bị đặt bút xuống của Nhạc Đức lập tức ngừng lại, sắc mặt nhanh chóng biến đổi. Nhạc Long Thành và Nhạc Chính Sơn cũng há hốc mồm, giọng nói vừa rồi thật sự rất giống giọng của Nhạc Thiên Hùng. Đám người Vương Sơn Hà cũng sững sờ, chẳng phải Nhạc Thiên Hùng đã chết rồi sao? Chẳng lẽ xác chết sống lại giữa ban ngày à? Vào lúc này, giọng nói đầy uy nghiêm của Nhạc Thiên Hùng lại vang lên: “Chú ba, chú to gan quá nhỉ!” Lúc này, mọi người đều nghe rõ mồn một, đây đúng là giọng nói của Nhạc Thiên Hùng. Nhất thời mọi người đều sững sờ tại chỗ, tóc gáy dựng đứng cả lên, kinh hãi nhìn quan tài trống rỗng ở giữa nhà tang lễ.