Sự trả thù ngọt ngào - thiên thiên
Chương 317 : mẹ cậu sinh bảy người con à?
Lời Nhạc Huy nói với Ngô Tịnh Vũ khiến mấy người Đoàn Thiên Hành mơ hồ khó hiểu.
Hôm nay bọn họ xông vào đây, dấn thân vào chốn nguy hiểm, chẳng phải là vì đoạt lấy quyền nắm giữ Thánh Hoàng sao? Bây giờ đã thành công một nửa rồi, sao Nhạc Huy lại để Ngô Tịnh Vũ hưởng lợi?
“Anh... anh nói gì?”
Ngô Tịnh Vũ thắc mắc nhìn Nhạc Huy, không biết anh đang có suy tính gì.
“Tôi nói là, cậu có muốn lật đổ Ngô Thiên Long, bố cậu không?”
Nhạc Huy vẻ mặt lạnh lùng trả lời.
Xác nhận rõ lời Nhạc Huy nói, cả người Ngô Tịnh Vũ đang sợ đến phát run đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn trầm ngâm nhìn Nhạc Huy, thấy anh không giống như đang đùa liền nặng nề gật đầu.
“Đương nhiên là tôi muốn!”
Nhạc Huy mỉm cười nói:
“Mặc dù cậu là kẻ vô dụng nhưng vẫn có chút tham vọng, dám nghĩ, vậy đã dám làm chưa?”
“Tất nhiên là chưa!”, Ngô Tịnh Vũ vội phủ nhận: “Tôi hoàn toàn không dám, anh không biết bố tôi đáng sợ thế nào đâu, cho dù tôi là con trai ông ấy nhưng nếu lỡ để ông ấy phát hiện ra tôi có suy nghĩ này thì chắc chắn chỉ có nước chết”.
Nhạc Huy gật đầu, hỏi lại:
“Vậy cậu có kế hoạch gì không?”
Ngô Tịnh Vũ lắc đầu: “Không... không có...”
“Vậy tôi cho cậu một ngày, nghĩ ra một kế hoạch đi. Đoạt lấy vị trí đứng đầu Thánh Hoàng từ bố cậu một cách hợp tình hợp lý nhất”, vẻ mặt Nhạc Huy lạnh lùng: “Nếu cậu không nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn thì lời tôi nói với cậu sẽ không có tác dụng, ngày mai cậu sẽ chết”.
Sau lần đầu tiên quan sát Ngô Tịnh Vũ, Nhạc Huy đã nhận ra kẻ mang danh cậu chủ của Thánh Hoàng này là một tên phế vật vô dụng không hơn không kém.
Mặc dù quá kém cỏi nhưng phế vật thì dễ kiểm soát hơn nhiều.
Kế hoạch của anh rất đơn giản, bang phái lớn như Thánh Hoàng thường sẽ vô cùng bài xích người ngoài, vì vậy anh biết muốn kiểm soát hoàn toàn Thánh Hoàng, muốn lợi dụng triệt để nguồn tài nguyên của nó, anh buộc phải để một người thuộc nội bộ Thánh Hoàng lên nắm quyền tiếp quản.
Mà người này, sẽ biến thành con rối của anh, chứ không phải là anh trực tiếp dùng bạo lực để chiếm lấy Thánh Hoàng.
Đây là quyết định thay đổi vào phút chót khi anh biết Triệu Vỹ không phải người đứng đầu Thánh Hoàng. Anh không nghĩ tới quy mô của Thánh Hoàng đã vươn đến cả thành phố Đông An bên kia.
Dưới trướng Thánh Hoàng có vô số người, nếu anh dùng thủ đoạn bạo lực, trực tiếp đánh vào thành phố Đông An, một là không thể thành công, hai là cho dù có thành công, thì đám người bên dưới nhất định sẽ không hoàn toàn quy phục anh, vùng lên lật đổ là chuyện tất yếu.
Hơn nữa, nếu Nhạc Huy lên nắm quyền chắc chắn không thể dùng được lợi ích tài nguyên, mạng lưới nhân lực mà thủ lĩnh Thánh Hoàng trước kia có thể sử dụng.
Nhưng nếu là một người có chút địa vị trong nội bộ Thánh Hoàng tiếp quản nó, hơn nữa đều làm việc cho Nhạc Huy, vậy thì tất cả những nhược điểm này sẽ không còn.
Điều anh muốn làm là hỗ trợ tên phế vật vô dụng Ngô Tịnh Vũ này trở thành Hoàng Đế bù nhìn.
“Nhưng... nhưng mà...”
Ngô Tịnh Vũ nhăn nhó, ngập ngừng nói.
“Nhưng cái gì? Cậu có ý kiến gì à?”, Nhạc Huy nhíu mày hỏi.
“Vấn đề không chỉ có riêng bố tôi, trước mặt tôi còn mấy người anh. Nói thật, đại ca à, anh đánh giá tôi quá cao rồi”, Ngô Tịnh Vũ khó xử nói.
“Cái gì? Cậu không phải là cậu chủ của Thánh Hoàng sao?”, Nhạc Huy chết lặng nhìn hắn.
Trong ấn tượng của anh, cậu chủ đương nhiên chỉ có một.
Mất thời gian từ lúc đó tới giờ mà thủ lĩnh Thánh Hoàng lại có hơn một đứa con trai, vậy là mấy người?
“Cái này... chỉ là một danh hiệu mà thôi”, Ngô Tịnh Vũ lúng túng nói: “Còn có sáu người nữa, cũng dùng cái danh này...”
Nghe vậy, Nhạc Huy suýt chút nữa đứng không vững.
“Mẹ cậu sinh bảy người con hả?”, anh giơ ngón tay ra hỏi.
“Vãi! Bố cậu nuôi bảy anh em hồ lô à?”, đám Kỳ Phi vô cùng kinh ngạc.
“Phì!”, Lữ Khuynh Tiêu luôn im lặng cũng bật cười.
“Thật ra tôi còn sáu người anh, tôi là con út. Nhưng chúng tôi không cùng một mẹ”, Ngô Tịnh Vũ đỏ mặt nói.
“Vậy tôi còn cần cậu làm gì?”
Nét mặt Nhạc Huy đột nhiên thay đổi, định rút dao cho hắn một nhát.
“Đừng! Đại ca! Đừng mà!”
Ngô Tịnh Vũ quỳ sụp xuống đất, ôm chân Nhạc Huy cầu xin.
“Anh đừng giết tôi, tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, tôi vẫn còn giá trị mà!”
“Còn giá trị lợi dụng gì chứ?”, Nhạc Huy hạ tầm mắt xuống, lạnh lùng nhìn Ngô Tịnh Vũ.
Triệu Vỹ đứng bên cạnh thấy cảnh này, cảm xúc vô cùng phức tạp, liếc nhìn Nhạc Huy.
Không biết mấy tên sát thủ này đến từ đâu, mà có thể áp chế Thánh Hoàng đến mức này, thậm chí cả cậu chủ của Thánh Hoàng cũng cúi đầu nhục nhã như một con chó, cầu xin Nhạc Huy tha mạng.
“Mặc dù tôi có sáu anh trai, nhưng tôi chắc chắn có thể đối phó, tôi có thể loại bỏ họ và trở thành người thừa kế duy nhất của Thánh Hoàng”, Ngô Tịnh Vũ vội vàng nói.
“Cậu có thể thật sao? Hay là vì giữ mạng mà giở trò với tôi?”, Nhạc Huy nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ không đáng tin.
“Tôi có thể”, Ngô Tịnh Vũ vì bảo vệ tính mạng quyết nói dối đến cùng.
“Vậy cậu sẽ loại bỏ bọn họ kiểu gì?”
“Tôi... tôi...”
Ngô Tịnh Vũ lắp bắp không nên lời, hắn vô cùng lo lắng, chỉ lo Nhạc Huy mất hứng một cái sẽ tiễn mình đi luôn, nhưng càng lo lại càng không biết nên làm thế nào.
Nhạc Huy đưa mắt nhìn Triệu Vỹ.
“Tôi thấy ông còn tốt hơn tên phế vật vô dụng này một chút, nói cho tôi nghe tình hình trước mắt đi”.
“Vâng! Vâng!”
Triệu Vỹ nặng nề gật đầu, trong lòng còn thật sự thấy hơi vui mừng vì Nhạc Huy nói ông ta tốt hơn Ngô Tịnh Vũ.
“Là thế này, Thánh Hoàng có tất cả bảy cậu chủ, đều là con trai của thủ lĩnh Ngô Thiên Long”.
“Ngô Tịnh Vũ là người nhỏ tuổi nhất trong số đó, nhưng lại là người hay dùng danh nghĩa cậu chủ Thánh Hoàng ra ngoài ăn chơi”.
Đến lúc này, Triệu Vỹ đã hiểu rõ ai mới là chủ nhân chân chính ở đây, cho nên sự kiêng nể đối với Ngô Tịnh Vũ đã bay sạch, lời nói cũng không hề sợ sệt.
“Vì là con trai của Ngô Thiên Long nên Ngô Tịnh Vũ chơi bời ở bên ngoài như một tên thú đội lốt người, trên thực tế, cậu ta là người kém cỏi vô dụng nhất trong các cậu chủ của Thánh Hoàng, cũng là người bị xem thường nhất”.
“Ồ? Nói vậy nghĩa là sao?”
Nhạc Huy thấy Ngô Tịnh Vũ đang rất tức giận vì những lời Triệu Vỹ nói nên hứng thú hỏi.
“Là thế này, sáu cậu chủ khác của Thánh Hoàng, đều do vợ, vợ trước hoặc vợ trước trước nữa của Ngô Thiên Long sinh. Cho dù mẹ của sáu người đó đã sớm bị Ngô Thiên Long vứt bỏ rồi, nhưng bất kể thế nào, mẹ của họ năm xưa cũng được cưới hỏi đàng hoàng, vậy nên sáu người đó xem như là con trai chân chính của Ngô Thiên Long”.
Triệu Vỹ nói tiếp.
“Nhưng Ngô Tịnh Vũ thì khác, mẹ Ngô Tịnh Vũ là gái bán hoa, vốn không phải vợ chính thức của Ngô Thiên Long. Nói trắng ra là tình nhân của Ngô Thiên Long mà thôi, còn Ngô Tịnh Vũ chỉ là đứa con ngoài giá thú”.
“Mặc dù cùng là cậu chủ của Thánh Hoàng, nhưng sáu người khác luôn không muốn thừa nhận thân phận của Ngô Tịnh Vũ, thậm chí vài người có chức vị cao ở Thánh Hoàng cũng không công nhận địa vị của Ngô Tịnh Vũ”.
“Thứ hai là về năng lực, sáu cậu chủ khác đều có thế mạnh riêng, bất kể là học vấn, tài kinh doanh hay kỹ năng giao tiếp đều rất giỏi. Chỉ riêng Ngô Tịnh Vũ là kẻ vô dụng. Mấy năm nay ngoài tiệc tùng chơi bời thì chẳng làm nên trò trống gì”.
Sau khi nói xong, Triệu Vỹ lại bổ sung thêm:
“Xin đừng trách tôi lắm lời, nếu muốn tìm một con rối để điều khiển Thánh Hoàng thì tên phế vật này là người cậu không nên dùng nhất, bởi vì cậu ta quả thật quá vô dụng, cậu ta là kiểu bùn nhão không thể trát tường, sau khi cậu ta đến huyện Tứ Thủy này, biết bao lần tôi muốn đập chết cậu ta rồi”.
Triệu Vỹ thấy Ngô Tịnh Vũ đang tức giận trừng mắt nhìn mình liền gào lên.
“Mẹ kiếp! Trừng cái gì mà trừng? Giờ ông đây không cần khúm núm với mày nữa, còn trừng mắt lên có tin ông đập chết mày không?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
27 chương
70 chương
62 chương
23 chương
11 chương