Sự trả thù ngọt ngào - thiên thiên
Chương 275 : bọn họ chỉ là một đám dế nhũi
“Căng thẳng ư? Tại sao em phải căng thẳng?”
Nhạc Huy đặt sách trong tay xuống, bỗng bật cười.
Anh không hiểu tại sao Trần Ngọc Đình lại đặt câu hỏi này, cũng không phải gặp mặt tổng thống, đến mức căng thẳng vậy sao?
“Bởi vì... vì nhiều người đến quá”, Trần Ngọc Đình hơi nôn nóng nói: “Hơn nữa hôm nay đều là những nhà doanh nghiệp lớn ở các thành phố của tỉnh Giang Kiên, rất nhiều người đến. Vừa nãy ở bên ngoài em nhìn thấy, bên đường đậu mấy trăm chiếc xe sang, gì mà Ferrari, Maserati... còn có rất nhiều xe sang mà em cũng không biết”.
“Lai lịch của những người này đều quá lớn. Em lo lát nữa anh không trấn áp được tình hình”.
Suy cho cùng Nhạc Huy cũng quá trẻ, tuy Trần Ngọc Đình biết Nhạc Huy có bản lĩnh, có năng lực, nhưng người đến đây hôm nay đều là tinh anh của giới kinh doanh, đủ kiểu hồ ly già thành tinh nên Trần Ngọc Đình, vẫn có chút lo lắng thay cho Nhạc Huy.
Nhạc Huy nghe vậy, thản nhiên cười và lắc đầu nói:
“Yên tâm đi, em còn lo lắng chồng em không trấn áp được tình hình à?”
“Có chuyện gì mà anh chưa gặp đâu, kiểu hội nghị này không được coi là lớn, lúc anh mười lăm mười sáu tuổi, đã theo ông nội tham gia rất nhiều hội nghị lớn. Nhưng những hội nghị đó không phải là thứ mà hội nghị hôm nay có thể so sánh”.
“Trong những hội nghị kia đều là các nhà doanh nghiệp đứng đầu thủ đô, một vài người làm quan chức nhà nước, còn có vài chiến hữu cũ của ông nội anh. Nói thật thì, những nhà doanh nghiệp của tỉnh Giang Kiên thật sự chẳng là gì cả”.
“Tuy bọn họ đều lái xe sang mấy triệu thậm chí là mấy chục triệu, nhưng em từng thấy người có tiền chân chính mà đeo dây chuyền vàng trên cổ mình, cả ngày khoe khoang mình có tiền chưa? Hôm nay người lái những chiếc xe hiệu này ra ngoài, đúng thật là người có máu mặt và địa vị ở tỉnh Giang Kiên. Nhưng trong mắt anh, bọn họ chẳng khác gì những người thích đeo dây chuyền vàng lên cổ kia”.
Nói cho cùng, những người này là đang khoe khoang. Người chỉ biết khoe khoang thì quá thấp kém. Nói khó nghe chút chính là con dế nhũi, cho dù nhiều người thì Nhạc Huy cũng khinh thường, lại càng không sợ.
“Vì thế em thấy bọn họ chắc chắn cao ngạo, rất khó liên kết”, Trần Ngọc Đình lo lắng nói: “Hơn nữa nhiều người như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ ức hiếp anh tại hội trường, anh chỉ vừa lên tiếng, có nói được đi nữa cũng nói không lại nhiều người như vậy đâu”.
Nhạc Huy nghe vậy, liền xoa cái đầu nhỏ của Trần Ngọc Đình, cười nói:
“Ý em là tú tài gặp quan binh, có lý nhưng không nói được à?”
“Không sao đâu, anh có thể thuyết phục bọn họ, giống như anh có thể thuyết phục ông ngoại của em vậy. Những người ếch ngồi đáy giếng như bọn họ, ai nấy đều bị tiền tài che mắt từ lâu. Bọn họ chỉ biết kiếm tiền, nhưng không biết kiếm nhiều tiền hơn, do đó kinh tế của tỉnh Giang Kiên vẫn luôn thua kém Giang Bắc”.
“Các nhà doanh nghiệp bên phía Giang Bắc đều đã hợp tiêu chuẩn quốc tế rồi, nhà doanh nghiệp của nhiều lĩnh vực, công ty bọn họ đều có trên thị trường. Bởi vì người ta không bị tiền che mắt, bọn họ có thể nghĩ ra được phương án lâu dài hơn”.
“Điều anh muốn, chính là để họ kiếm được nhiều tiền hơn trong tương lai. Thật ra anh đang giúp họ, không phải lợi dụng họ. Cho nên anh nghĩ người ức hiếp anh, cũng sẽ không nhiều”.
“Vậy được...”, cuối cùng Trần Ngọc đình vẫn bị sự tự tin của Nhạc Huy thuyết phục, giơ nắm tay lên nói: “Em tin chồng em chắc chắn tuyệt vời nhất, anh nhất định sẽ thành công!”
...
Trong hội trường lúc này, khách đến rất đông, ông lớn của cả tỉnh Giang Kiên đều tề tụ ở đây, nói là hội nghị anh hùng cũng không quá đáng.
Cái kiểu tụ tập ở tỉnh Giang Kiên này, cũng coi như trước nay chưa từng có. Rất nhiều nhà doanh nghiệp đều nhìn ngang nhìn dọc quanh chỗ ngồi của mình, lần lượt đưa danh thiếp của mình cho những nhà doanh nghiệp khác. Kiểu tụ tập quy mô lớn này là cơ hội tốt để phát triển mối quan hệ, kết giao bạn bè nên không ai bỏ lỡ.
“Còn phải cảm ơn ông chủ lớn này đã gọi chúng ta đến, để chúng ta có cơ hội quen biết nhiều tinh anh giới kinh doanh ở đây. Chết tiệt, phải kết giao bao nhiêu mối quan hệ đây, ha ha ha!”
“Có điều sao ông chủ lớn này vẫn chưa ra, tôi thật sự muốn mở mang kiến thức, người có thể xúi giục ông Ngụy đến thuyết phục chúng ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào”.
“Mọi người nói xem, chắc không phải ông cụ của nhà họ Lâm đâu nhỉ?”
Trong đám người, mọi người đều đang bàn luận sôi nổi.
“Ông cụ Lâm cái gì, tuy ông cụ Lâm đức cao vọng trọng lại có quyền thế ở tỉnh Giang Kiên chúng ta nhưng ông ấy cũng không có bản lĩnh có thể mời chúng ta đến đây họp, hơn nữa, ông cụ Lâm và Lâm gia chủ cũng đã đến, ngồi ở hàng đầu kìa”.
Có người chỉ về phía hàng đầu gần bậc sân khấu, người ngồi ở hàng đầu kia, đương nhiên là những gia tộc lớn của tỉnh Giang Kiên. Nhà họ Vương, nhà họ Lâm, nhà họ Hà, nhà họ Nhâm, nhà họ Cố và cả nhà họ Tần.
“Không phải ông cụ Lâm thì là ai? Tôi còn tưởng là ông cụ Lâm chứ”.
“Là cái rắm nè, tôi thề, chắc chắn là người ở thủ đô đến, hoặc là người ở Kim Lăng đến. Mẹ kiếp, chắc không phải ông lớn của nhà họ Nhạc kia đâu nhỉ?”
“Không phải, ông lớn người ta làm gì có thời gian đến Giang Kiên chúng ta chứ?”
Mọi người bàn tán không ngừng, rất hiếu kỳ về nhân vật lớn kia đã mời bọn họ đến đây.
Bây giờ lòng hiếu kỳ của mọi người, đều đặt trên người nhân vật lớn đó. Bọn họ thật sự rất muốn xem, rốt cuộc nhân vật lớn này là thần thánh phương nào.
Những người từ các gia tộc lớn ngồi ở vị trí hàng đầu.
Nhà họ Vương có Vương Côn, Vương Hạc Niên, Vương Hạc Tường và ba phó tổng giám đốc khác.
Nhà họ Lâm có hai người là ông cụ Lâm và Lâm Văn Đào gia chủ nhà họ Lâm, còn Lâm Tử Hùng không đến.
Nhà họ Hà có Hà Lão Hổ, nhà họ Nhâm có gia chủ Nhâm Thiên Dã.
Còn nhà họ Tần có ông cụ Tần Chính Hồng và Tần Thi Nghiên. Nhà họ Tần theo chính trị nên rất nhiều lãnh đạo cấp cao của Tần gia không đến tham gia hội nghị mang tính thương nghiệp này, chỉ có ông cụ dẫn theo cô chủ của nhà họ Tần đến.
Cuối cùng là nhà họ Cố, cũng như nhà họ Hà, đều là một gia tộc ngang tên tuổi với nhà họ Nhâm. Cố Khải Linh của nhà họ Cố, Hà Thiếu Huy và Lâm Tử Hùng được xưng là một trong bốn cậu ấm lớn của Giang Kiên. Chỉ có điều hình như Cố Khải Linh không đến, người đến là gia chủ của nhà họ Cố - Cố Minh và một vệ sĩ thân cận của Cố Minh.
“Sao cậu cả và cậu hai vẫn chưa đến, kiểu hội nghị quan trọng này, tôi có thể đưa chúng đến là đã không tệ lắm rồi, hai thằng nhóc này lại dám đến trễ?”
Cố Minh hơi nhíu mày, hỏi vệ sĩ.
Vệ sĩ gật đầu nói: “Gia chủ, hai cậu chủ đang trên đường tới rồi, đoán chừng là kẹt xe, nhưng chắc cũng sắp đến rồi”.
Cố Minh nghe vậy, cũng chỉ thở dài, không nói gì nữa.
Người ngồi vị trí càng gần hàng đầu càng là ông lớn có địa vị cao. Người ngồi ở hàng sau, đương nhiên đều là những nhà doanh nghiệp nhỏ bé giống như Liễu Phong, bọn họ có thể đến cũng coi như may mắn. Có thành phố quả thật quá nhỏ và nghèo, cho dù là nhà doanh nghiệp Top một, cũng chưa hẳn là giàu có như các nhà doanh nghiệp sau Top hai mươi của thành phố khác.
Kiểu tụ họp này với bọn họ mà nói, quả thật là thiên đường nhân gian, nhiều nhà doanh nghiệp đều bắt đầu đút lót các ông lớn kia.
Đương nhiên Liễu Phong cũng không ngoại lệ, bây giờ ông ta là một người kinh doanh, dĩ nhiên phải làm chuyện mà người kinh doanh nên làm.
Lúc này Liễu Phong đang đút lót một ông lớn giới tài chính của Lô Châu, còn Liễu Tử Thần chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, ngưỡng mộ nhìn mọi thứ, bởi vì vừa nãy khi hắn bắt chuyện với mấy nhà doanh nghiệp, bọn họ căn bản đều phớt lờ hắn.
Hắn cũng biết mình không thể gia nhập vào giới nhà giàu này nên cũng không tự chuốc nhục vào mình.
Liễu Tử Thần đột nhiên nghĩ lại, trước đây hắn gặp Nhạc Huy ở Sở Châu. Các doanh nghiệp lớn của các thành phố đều đến đây, tên Nhạc Huy này cũng được coi là người giàu có ở Sở Châu, chắc anh sẽ không…
“Mẹ kiếp, chắc mình sẽ không gặp hắn ở đây đâu nhỉ…”
Mặt Liễu Tử Thần biến sắc, rụt đầu lại, hơi sợ hãi nhìn xung quanh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
27 chương
70 chương
62 chương
23 chương
11 chương