"Cậu chủ, chúng ta thật sự không đi tìm giám đốc Lưu Duy Hòa và người bán nói chuyện một chút sao? Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm người bán đàm phán riêng để tiến hành giao dịch đơn mua bán này, không cần thiết phải tham gia buổi đấu giá”. Thạch Vũ Hàng đang nhắc đến chuyện buổi đấu giá với Nhạc Huy ở trên xe. Người lái xe là Đoàn Thiên Hành, để hiểu thêm về các doanh nghiệp đến tham gia buổi đấu giá hôm nay nên Nhạc Huy đã gọi Thạch Vũ Hàng đi theo. Dù sao Thạch Vũ Hàng cũng đã làm việc ở thành phố Thiên Hải nhiều năm, anh ta có độ hiểu biết khá sâu rộng về mọi khía cạnh của thành phố Thiên Hải. “Không cần thiết!”, Nhạc Huy lắc đầu nói: “Tôi đã đồng ý với bố tôi rằng sẽ không dựa vào nhà họ Nhạc, mà phải dựa vào năng lực của bản thân. Tôi không thể tát vào mặt của mình nhanh như vậy được”. Thấy Nhạc Huy kiên trì như vậy, Thạch Vũ Hàng không thể nói gì hơn. Hầu hết đám con cháu nhà giàu đều khao khát dùng hết mọi mối quan hệ của gia đình, để phô ra bối cảnh hùng hậu của bản thân. Nhưng cậu chủ hàng đầu Nhạc Huy này lại trái ngược hoàn toàn, anh không những không dựa vào quan hệ của gia đình mà thậm chí ngay cả thân phân cậu chủ nhà họ Nhạc của anh cũng không nói cho người khác biết. Đúng lúc này, chiếc xe mà đám người Nhạc Huy đang lái đột nhiên rung lắc dữ dội. Chỉ nghe thấy có tiếng ầm vang lên, hình như có một chiếc ô tô đâm vào phía sau. May mà cú va chạm không mạnh, Thạch Vũ Hàng và Nhạc Huy đều thắt dây an toàn nên không bị sao cả. “Chết tiệt! Có người đụng vào đuôi xe của tôi!” Đoàn Thiên Hành đập tay vào vô lăng, cảm thấy hơi bực mình. Xe của anh ta là xe mới mua ở thành phố Thiên Hải, mới lái xe được một tháng thì lại bị người ta đâm vào đuôi xe. “Cậu chủ, anh không sao chứ?" Thạch Vũ Hàng vội hỏi. Nhạc Huy lắc đầu: “Tôi không sao, xuống xe xem tình hình thế nào đi”. Đoàn Thiên Hành mở cửa xe và nói: "Các người cứ ở bên trong đợi đi, tôi đi xem là được rồi. Cú va chạm cũng không nghiêm trọng lắm, nếu giải quyết cá nhân được thì giải quyết luôn”. “Nếu không lát nữa cảnh sát đến, thì lại không kịp thời gian”. Nói xong anh ta xuống xe đi đến nói chuyện với chiếc xe ở phía sau. “Người anh em, anh lái xe kiểu gì thế, bây giờ cũng không bị kẹt xe, vậy mà anh cũng có thể đụng vào đuôi xe của tôi được sao?” Nhìn thấy một thanh niên đi xuống từ chiếc xe phía sau, Đoàn Thiên Hành hơi tức giận, chống nạnh bắt đầu giảng giải lý lẽ với anh ta. Người thanh niên kia cũng được coi là người biết điều, đã biết bản thân mình sai nên vội vàng xin lỗi Đoàn Thiên Hành: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi vội đưa người ốm đến bệnh viện, do đó lái xe hơi vội”. "Đây là danh thiếp của tôi, anh hãy nhận lấy. Tiền sửa chiếc xe này hết bao nhiêu, đến lúc đó anh gọi vào số điện thoại này cho tôi, tôi nhất định sẽ đến xử lý”. Đoàn Thiên Hành cầm lấy danh thiếp và nhìn qua, tên là Tôn Minh Vũ, là tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản Vạn Hưng. Nhìn thấy thái độ thành khẩn của Tôn Minh Vũ, Đoàn Thiên Hành lại nhìn vào đuôi chiếc Maybach của mình. Thấy chiếc xe bị hư hại cũng không nghiêm trọng lắm, chút tiền sửa xe này anh ta vẫn có thể chi trả được nên cũng không tính toán chi li với Tôn Minh Vũ. Anh ta liền xua tay: "Thôi, lần sau lái xe chậm hơn một chút”. "Mau đưa người bệnh đến bệnh viện đi, đây là danh thiếp của tôi, cùng kết bạn làm quen là được”. Nói xong, Đoàn Thiên Hành lại đưa danh thiếp của bản thân cho anh ta. Khi Tôn Minh Vũ nhìn tấm danh thiếp, anh ta không kiềm được mà trợn tròn mắt: "Hóa ra anh là phó chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh, thất lễ rồi”. "Tôi đưa bệnh nhân đến bệnh viện trước, lần sau có thời gian nhất định sẽ mời anh ăn một bữa để tỏ lòng thành xin lỗi với anh Đoàn”. Đoàn Thiên Hành xua tay với anh ta và nói: “Mau đi đi, đừng trì hoãn việc điều trị của bệnh nhân”. Nói xong, Đoàn Thiên Hành cũng quay trở lại xe. Tôn Minh Vũ lau mồ hôi lạnh trên mặt, nếu không phải anh ta nôn nóng đưa Trần Ngọc Đình đến bệnh viện thì cũng không đến nỗi phải phóng nhanh như vậy. Anh ta càng không ngờ rằng, mình lại đụng phải xe phó chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh. Anh ta đã từng nghe nhắc đến tập đoàn Cửu Đỉnh, đó là một tập đoàn nằm trong Top một trăm những công ty lớn hàng đầu ở thành phố Thiên Hải, còn công ty bất động sản Vạn Hưng chỉ là một công ty vừa và nhỏ trong Top ba trăm những công ty hàng đầu ở thành phố Thiên Hải. Tôn Minh Vũ vội vàng quay lại xe, nhìn về phía ghế sau. Thấy Trần Ngọc Đình vẫn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, cú va chạm vừa rồi mạnh như vậy nhưng cô vẫn trong trạng thái hôn mê, Tôn Minh Vũ không khỏi hoảng loạn, anh ta vội vàng nói với Trần Ngọc Đình: “Ngọc Đình, cô đừng làm tôi sợ, kiên trì một lát nữa, một chút nữa thôi sẽ đến bệnh viện”. Nói xong anh ta liền đạp ga lao đến bệnh viện mà hôm qua đã đến. Còn trong chiếc xe kia, Nhạc Huy đang hỏi Đoàn Thiên Hành: “Xử lý nhanh vậy sao, xe có bị sao không?” Đoàn Thiên Hành vừa lái xe vừa nói: "Không sao, chỉ là đèn sau xe bị va chạm một chút, hôm sau sẽ đem đi thay. Người kia vội vàng đưa bệnh nhân đến bệnh viện nên tôi không tính toán với anh ta”. "Người đó tên là Tôn Minh Vũ, tổng giám đốc công ty bất động sản Vạn Hưng. Anh Thạch, bất động sản Vạn Hưng là công ty lớn hay công ty nhỏ?" Thạch Vũ Hàng nói: "Chủ tịch Đoàn, bất động sản Vạn Hưng này chỉ là công ty vừa và nhỏ thôi, bọn họ có rất ít tòa nhà bất động sản”. Đoàn Thiên Hàng ừ một tiếng rồi nói: “Tôi còn định kết bạn với cái tên Tôn Minh Vũ này, thôi bỏ qua đi”. Thạch Vũ Hàng mỉm cười nói: “Thật ra thì kết bạn cũng là chuyện tốt, mặc dù bọn họ chỉ là những công ty nhỏ, nhưng chắc chắn một điều rằng trong số những người mà bọn họ quen biết sẽ có người của công ty lớn. Chúng ta làm ngành kinh doanh này, không phải là kết bạn bè, mở rộng mạng lưới quan hệ sao?” Đoàn Thiên Hành gật đầu, nói: “Anh nói đúng, nếu có cơ hội sẽ làm quen với anh ta vậy”. Nhạc Huy ngồi cạnh Thạch Vũ Hàng ở phía sau đột nhiên hỏi: “Giám đốc Thạch, có tin tức gì của vợ tôi không?" Thạch Vũ Hành sững sờ một lát, hơi ngượng ngùng nói: “Cậu chủ, thật sự là vẫn chưa có gì, tôi vẫn luôn điều người đi thăm dò tin tức của cô ấy nhưng vẫn không tìm ra được một chút manh mối nào”. “Tôi nghĩ cô ấy hoặc là đã rời khỏi thành phố Thiên Hải, hoặc cô ấy hẳn là không còn làm kinh doanh ở thành phố Thiên Hải nữa rồi. Có thể cô ấy vẫn làm việc ở thành phố Thiên Hải, nhưng là làm việc ở một công ty khác”. Nhạc Huy nghe vậy, không khỏi thở dài thườn thượt, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Giữa biển người đông đúc này, muốn tìm một người đúng là chuyện rất khó khăn. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến sàn đấu giá lớn nhất của thành phố Thiên Hải. Đám người Nhạc Huy cũng được xem là đến rất sớm rồi, anh chuẩn bị đến gặp tổng giám đốc Lưu Duy Hòa của sàn đấu giá một lát. Ở sàn đầu giá luôn có một vài hoạt động ngầm không để người khác biết, ví dụ như để kiếm thêm tiền hoa hồng tại cuộc đấu giá, người của sàn đấu giá sẽ bố trí một số nhân sự nội bộ làm người trả giá, cố tình nâng giá tại cuộc đấu giá. Một cuộc đấu giá diễn ra như vậy, sẽ khiến cho một mặt hàng có giá khởi điểm thấp nhưng đến cuối cùng lại được bán đi với giá rất cao. Sàn đấu giá có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn từ việc làm này. Mặc dù Nhạc Huy không muốn dựa vào mối quan hệ của nhà họ Nhạc, nhưng anh cũng không muốn tiêu tiền như một kẻ ngu ngốc. Đầu tiên anh sẽ đi tìm Lưu Duy Hòa để nói chuyện, khi đến lượt anh ra giá, anh hy vọng những nhân sự của sàn đấu giá sẽ không hét giá lên cao. Vì không muốn quấy rầy đến người khác, Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành đến thẳng văn phòng tổng giám đốc của sàn đấu giá. Khi cánh cửa mở ra, người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng ở bên trong lập tức sững sờ. Ông ta kinh ngạc nhìn Nhạc Huy, giọng nói run rẩy: “Cậu… cậu chủ!” “Sao cậu lại đến đây?”