Sự trả thù ngọt ngào - thiên thiên

Chương 11 : sao cô lại hèn đến vậy

"Cô sao vậy?" Đoàn Thiên Hành cau mày, cảm thấy Liễu Nhược Hà có gì đó không đúng lắm. Gương mặt Liễu Nhược Hà đỏ bừng, cô hoàn toàn không muốn làm chuyện đó, không muốn chà đạp lên cơ thể và nhân phẩm của mình, nhưng nếu cô không làm như vậy, thì cô phải đối mặt với áp lực của toàn bộ nhà họ Liễu, phải chịu tất cả những lời mắng chửi của mọi người. Bao gồm cả bố mẹ của cô, từ nay về sau có thể sẽ không đối xử tốt với cô nữa. Cô chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ yếu đuối, cô không thể chịu được quá nhiều áp lực, nghĩ đến việc sau này phải đối mặt với thái độ như vậy của nhà họ Liễu, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. "Tôi... tôi…" Liễu Nhược Hà mở lời, nhưng cô không thể thốt ra câu nói dụ dỗ Đoàn Thiên Hành. Đoàn Thiên Hành không khỏi sững sờ, anh ta cũng được coi là lão làng trên tình trường, nhìn vẻ mặt ửng hồng cùng cách nói ngập ngừng của cô, anh ta cũng thầm hiểu được gần như toàn bộ. “Khốn nạn!”, anh ta đập mạnh tách trà xuống đất, chỉ vào Liễu Nhược Hà rồi mắng chửi: “Suy nghĩ như vậy mà cô cũng dám nghĩ ra!” "Người nhà họ Liễu các người sao lại không biết điểm dừng đến như vậy, cô xứng với đại ca của tôi... cô... cô có xứng với bản thân cô hay không!" "Liễu Nhược Hà, tôi thật sự rất thất vọng về cô, bây giờ tôi không chỉ muốn hủy bỏ mối quan hệ hợp tác với nhà họ Liễu các người, mà tôi còn muốn chấm dứt hợp tác với công ty của cô nữa! Khốn nạn, quá khốn nạn!” Đoàn Thiên Hành thực sự tức giận, gần như mất kiểm soát, anh ta cảm thấy Liễu Nhược Hà có loại suy nghĩ như vậy, chính là sự sỉ nhục đối với Nhạc Huy, và cũng là sự sỉ nhục đối với anh ta. Cô mới ly hôn với Nhạc Huy được vài ngày, lẽ nào cô không có một chút tình cảm nào với Nhạc Huy sao? Đoàn Thiên Hành mắng chửi xong, liền quay người rời khỏi phòng mà không thèm quay đầu lại, tiếng ‘ầm’ đóng cửa vang lên. Liễu Nhược Hà đứng một mình ở đó, kìm nén tiếng khóc của bản thân, nước mắt tuôn rơi như mưa. "Liễu Nhược Hà, sao mày có thể có loại suy nghĩ như vậy, mày rẻ mạt đến thế sao!” “Vì đám người nhà họ Liễu mà làm như vậy có đáng hay không!" Giờ phút này, cô hận bản thân cô, tại sao lại yếu đuối như vậy, tại sao phải có suy nghĩ như vậy. Cô thậm chí còn giơ tay phải lên và tự tát mạnh vào mặt mình. ... "Chết tiệt, Liễu Nhược Hà này điên thật rồi!” Sau khi ra khỏi khách sạn, Đoàn Thiên Hành vẫn còn tức giận, lấy di động ra gọi cho Nhạc Huy. Nhưng anh ta vẫn còn chưa mất hết lý trí, cuộc gọi vừa quay số thì lập tức cúp ngay. “Không được, nếu để đại ca biết Liễu Nhược Hà là loại người như vậy, anh ấy không tức chết thì mới là chuyện lạ”. "Chết tiệt, người phụ nữ này sao lại không biết tốt xấu như vậy”. Đoàn Thiên Hành hít một hơi thật sâu, cất điện thoại đi. Nhạc Huy có tình cảm sâu đậm với Liễu Nhược Hà, nếu như gọi cho Nhạc Huy và kể cho anh biết chuyện vừa nãy thì Nhạc Huy nhất định sẽ bị đả kích rất lớn. Hơn nữa, mấy ngày nay tâm trạng của anh không hề tốt. Cuối cùng Đoàn Thiên Hành vẫn không nói chuyện này với Nhạc Huy, anh ta một mình lái xe trở về nhà. Sau khi đến công ty vào ngày hôm sau, Hàn Tiểu Thi đưa cho Đoàn Thiên Hành một số tài liệu để Đoàn Thiên Hành ký duyệt. Đoàn Thiên Hành đang cầm lên, thì Hàn Tiểu Thi hỏi: “Anh Thiên, nghe nói hôm qua anh đồng ý gặp riêng Liễu Nhược Hà? Cô ta đã nói gì với anh vậy?” Đoàn Thiên Hành và Hàn Tiểu Thi là bạn tốt, cũng không có gì phải kiêng dè, anh ta bực bội nói: "Còn có thể nói chuyên gì nữa, không phải là cầu xin cho nhà họ Liễu sao”. "Tôi thực sự không ngờ rằng để thuyết phục tôi thay đổi ý định, cô ta thực sự..." Đoàn Thiên Hành không nói nên lời, thở dài một cái: “Quên chuyện đó đi, không nói nữa”. Nhưng Hàn Tiểu Thi rất tò mò, cô ta thúc giục Đoàn Thiên Hành nói tiếp: “Anh Thiên, anh mau nói đi, cô ta đã làm chuyện gì, lẽ nào quỳ xuống trước mặt anh?" Đoàn Thiên Hành lắc đầu: “Sao có thể như vậy được, cô ta tốt xấu gì cũng là vợ cũ của anh Huy, sao tôi có thể để cô ta quỳ lạy trước mặt mình được”. "Chắc cô cũng không thể đoán được đâu, người phụ nữ đó vì muốn tôi thay đổi ý định, cho nên đã dụ dỗ tôi, tôi lập tức mắng cho cô ta một trận”. Hàn Tiểu Thi nghe xong thì ngay lập tức trợn tròn mắt, sắc mặt thay đổi nhanh chóng: “Anh… những gì anh nói là thật sao?” Đoàn Thiên Hành thở dài: "Tôi đùa với cô làm gì, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra lúc đó cô ta đang do dự. Chắc là người nhà họ Liễu ép cô ta làm như vậy, nói như thế nào cũng không thể trách cô ta được, dù sao tôi cũng phục nhà họ Liễu này luôn rồi, một chút giới hạn cũng không có”. Hàn Tiểu Thi cũng không thể tin được, tuy rằng rất ghét Liễu Nhược Hà, nhưng cô ta cũng không dám tin Liễu Nhược Hà lại làm như vậy. "Người phụ nữ này thật quá đáng! Sao cô ta có thể xứng với Nhạc Huy, cô ta chà đạp lên tất cả tình yêu của Nhạc Huy!” Hàn Tiểu Thi tức giận nói, dậm chân bùm bụp. “Anh Thiên, anh tuyệt đối không được nói chuyện này cho Nhạc Huy, nếu không, anh ấy nhất định..." Hàn Tiểu Thi đang định nhắc nhở Đoàn Thiên Hành, thì vào lúc này tiếng cửa ‘ầm’ của văn phòng vang lên vì có người thô bạo đá tung ra. Hai người trong văn phòng sửng sốt, trợn mắt há mồm nhìn về phía cửa. Chỉ nhìn thấy Nhạc Huy đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng. "Em, em, em...", Đoàn Thiên Hành sợ tới mức bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng giải thích với Nhạc Huy: "Đại ca, trước tiên anh đừng kích động, em thật sự không đồng ý, lúc đó em đã mắng cô ấy rồi!” "Nếu anh không tin thì có thể xem camera giám sát của khách sạn, em nói xong chuyện liền rời đi ngay”. Đoàn Thiên Hành toát mồ hôi lạnh vì sợ Nhạc Huy hiểu lầm. “Tôi không nghi ngờ cậu”, Nhạc Huy đau lòng nói: “Tôi rất rõ cậu là người như thế nào”. “Chắc chắn là do người nhà họ Liễu ép cô ấy làm như vậy, nếu cô ấy thật sự muốn làm như vậy thì đã không do dự rồi”. "Người phụ nữ ngu xuẩn này không có chút địa vị nào ở trong nhà họ Liễu, hơn nữa bố mẹ của cô ấy cũng là kiểu người gió chiều nào theo chiều đó! Nhà họ Liễu chỉ nói vài câu gây áp lực là cô ấy đã không chịu nổi rồi!" Nhạc Huy vừa nói, hai mắt đỏ hoe, trên trán nổi lên gân xanh vì tức giận. Hàn Tiểu Thi nhanh chóng chạy tới an ủi: “Nhạc Huy, cô ta không còn là vợ của anh nữa, cô ta thích làm gì thì làm, anh mặc kệ đi”. Nhạc Huy không thể nuốt trôi cơn tức này, anh bị chọc tức muốn phát điên, nhưng không phải là vì anh không yêu Liễu Nhược Hà nữa. Lúc đầu anh luôn nghe lời Liễu Nhược Hà, chăm sóc tốt cho Liễu Nhược Hà về mọi mặt. Anh không hiểu tại sao người phụ nữ được bản thân anh chiều chuộng yêu thương, nhưng khi rơi vào tay người khác thì lại để người khác chà đạp đến mức này. “Liễu Hồng Thanh!”, Nhạc Huy càng nghĩ càng tức, đằng đằng sát khí: “Ông đây muốn dẹp hết cái thứ cũ nát tai hại này!” Hàn Tiểu Thi nghe xong, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, chân cũng trở nên mềm nhũn, Đoàn Thiên Hành chạy tới, kéo Nhạc Huy vào phòng làm việc ngồi xuống, khuyên anh: “Đại ca, anh điên rồi sao?” “Nhà họ Liễu nhiều người như vậy, anh muốn ra tay ngay tại chỗ, thì đến cả chú Nhạc cũng không thể cứu nổi anh đâu”. "Anh nghe em, hãy xem đám người nhà họ Liễu như một cái rắm là được, cũng quên luôn Liễu Nhược Hà đi, Liễu Nhược Hà thì sao nào, bây giờ cũng đã không còn chút quan hệ nào với anh nữa rồi”. Nhạc Huy sững người tại chỗ, trừng hai mắt không nói nên lời. ... Trong phòng bệnh của bệnh viện, Liễu Hồng Thanh và các thành viên khác trong nhà họ Liễu đã đợi ở đây cả đêm, chờ đợi tin vui của Liễu Nhược Hà. Thấy Liễu Nhược Hà cả đêm vẫn chưa trở về, khuôn mặt tái nhợt của Liễu Hồng Thanh đột nhiên trở nên hồng hào một chút, ông ta cười toe toét. "Nếu cả đêm Nhược Hà không trở về thì chắc chắn mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, tên Đoàn Thiên Hành này ăn nằm với con gái nhà họ Liễu chúng ta, chắc không đến mức mặc xong quần là quên hết mọi chuyện đâu nhỉ!”, Liễu Hồng Thanh cười ha ha nói. Những người còn lại của nhà họ Liễu cũng thở phào nhẹ nhõm, Liễu Nhược Hà cả đêm không về, nhất định cô đã ngủ với Đoàn Thiên Hành, dù sao Đoàn Thiên Hành cũng là chủ tịch tập đoàn Huy Hành, anh ta đã ngủ với Liễu Nhược Hà, vậy thì đương nhiên cũng hứa gì đó với Liễu Nhược Hà. “Liễu Nhược Hà này thật sự quá rẻ mạt..." Liễu Tử Thần nằm trên giường bệnh, không ngừng khinh thường Liễu Nhược Hà, hắn thầm chế giễu trong lòng. Lúc này Vu Tiểu Tuệ không khỏi lộ ra vẻ mặt tươi cười, mặc dù chuyện của Liễu Nhược Hà không vẻ vang gì, nhưng vì chuyện này mà có thể nhận được một công ty từ chỗ của ông cụ, thì gia đình của bọn họ cũng coi như kiếm được một món hời rồi. Liễu Phong cúi thấp đầu, hai mắt hơi ửng đỏ. Thật ra ông ta cũng không muốn để Liễu Nhược Hà làm chuyện đó, nhưng ông ta lại không có năng lực, không nói được gì, cho nên không giúp được được Liễu Nhược Hà. “Nhược Hà, bố có lỗi với con...", Liễu Phong hít sâu một hơi, cảm thấy xót xa cho Liễu Nhược Hà. Khoảng nửa giờ sau, Liễu Nhược Hà với vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện ở cửa khu phòng bệnh. Đêm qua cô đã ở trong công viên cả một đêm, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, cô không thể tha thứ cho bản thân vì có loại suy nghĩ tồi tệ đó. “Nhược Hà, con đã trở về rồi! Sao rồi, Đoàn Thiên Hành có đồng ý tiếp tục hợp tác với chúng ta không?” Tất cả các thành viên của nhà họ Liễu đều đồng loạt đứng dậy nhìn Liễu Nhược Hà với ánh mắt mong đợi. Liễu Nhược Hà cảm thấy mệt mỏi khi đối diện với những ánh mắt này, giọng nói run rẩy vang lên: "Con…con thất bại rồi”. "Con không cứu được nhà họ Liễu, con… cũng đã làm mất công ty của con”. Ngay khi những lời này được nói ra, đám người nhà họ Liễu đều sững sờ tại chỗ, Liễu Hồng Thanh sửng sốt, lập tức ngồi bật dậy ở trên giường, hoảng hốt kêu lên: “Cháu nói gì?”