Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua
Chương 7 : Về nhà
Đường đi từ trấn nhỏ của Tiêu Vân cách khá xa, Lý Tâm Kiệt và Mộc Hoài Lạc mỗi người mang theo một hài tử ngự kiếm phi hành liền mất ba ngày mới tới.
Từ trên không trung vừa nhìn thấy một vùng núi non phía xa, vùng núi này được gọi chung là Hà Mộ, Tiêu Vân liền cảm thấy không gì vui vẻ hơn.
Chỉ cần không phải ở cái nhà xập xệ cũ nát đó thêm một tháng, đây quả là đại hỉ.
Càng tiến gần về Bạch Phong phái, cảnh vật càng rõ ràng, Tiêu Thừa trông thấy một dãy bậc thang cao ngất gần như vô tận không khỏi choáng ngợp:
- Cái này là dẫn lên trời luôn sao?
Mộc Hoài Lạc lắc đầu:
- Không đâu, nó chỉ dẫn lên cổng chính của Bạch Phong phái thôi, nhưng ở đây người ta gọi nó là “thang trời” .
“Ồ” một tiếng, Tiêu Thừa không ngừng ngoe nguẩy dưới kiếm của Lý Tâm Kiệt nhìn ngó xung quanh.
Hai linh kiếm bay qua cả thang trời dừng lại ngay trước cổng chính của Bạch Phong phái, ở đây đang có hai đệ tử vận bạch y đứng canh gác.
Vừa thấy người tới, hai vị đệ tử đã khẩn trương khom lưng hành lễ:
- Mộc sư huynh, Lý sư huynh!
Mộc Hoài Lạc gật đầu cười đáp lại rồi dẫn người vào trong.
Cổng chính của Bạch Phong phái nằm trên một ngọn núi cao, nơi đây gọi là đỉnh Hà Mộ.
Ở đây có đài luận đấu, có đại điện để họp mặt giữa các phong chủ và chưởng môn, có các đình nhỏ để các đệ tử tu luyện, nói chung đỉnh Hà Mộ là nơi công cộng của Bạch Phong phái, nơi tất cả các đệ tử đều có thể lui tới.
Ngoài đỉnh Bạch Phong, vùng núi Hà Mộ này còn có mười mấy đỉnh núi khác.
Trong đó có mười hai đỉnh núi là dành riêng cho các phong, gồm : Bạch Đoan phong, Bạch Lăng phong, Bạch Nguyệt phong, Bạch Dạ phong, Bạch Ngự phong, Bạch Thanh phong, Bạch Trường phong, Bạch Đức phong, Bạch Huyền phong, Bạch Hải phong, Bạch Cửu phong và Bạch Thường phong.
Mặc dù các phong đều coi là như nhau, nhưng chính xác thì thứ tự cũng như tôn ti trật tự đã được sắp xếp theo đúng như vậy.
Mười hai vị phong chủ cũng phải xưng hô theo đúng cái trật tự này.
Mà mỗi phong này cũng không phải trộn lẫn linh tinh các loại đệ tử, mỗi phong thường có đặc điểm riêng biệt.
Ví dụ đệ tử Bạch Nguyệt phong là luyện đan sư, đệ tử Bạch Dạ phong tinh thông y thuật, đệ tử Bạch Trường phong đam mê huấn luyện yêu thú, đệ tử Bạch Đức phong thì thiên về luyện khí.
Còn đệ tử Bạch Đoan phong … Có xu hướng trở thành chưởng môn tương lai! -_-
Bởi Bạch Đoan phong chính là phong của Tề Minh Vũ, đương kim chưởng môn của Bạch Phong phái.
Tiêu Vân đang suy nghĩ vẩn vơ trong khi được Mộc Hoài Lạc dắt về Bạch Dạ phong.
Trên đỉnh Bạch Dạ, Mộc Hoài Lạc đi tới đâu cũng được các đệ tử đi ngang qua cúi đầu chào.
Tiêu Thừa không nhịn được hỏi:
- Mộc … Mộc sư huynh ( Bị Mộc Hoài Lạc bắt thay đổi cách gọi), huynh là đệ tử đứng đầu Bạch Phong phái sao?
Mộc Hoài Lạc mỉm cười:
- Cái này thì không phải, trên Bạch Dạ phong của ta còn có Bạch Nguyệt phong, Bạch Lăng phong và Bạch Đoan phong, nhưng hiện tại Bạch Lăng phong và Bạch Đoan phong chưa có đệ tử thân truyền, nên cơ bản là thân phận đệ tử của ta chỉ thấp hơn một người ở Bạch Nguyệt phong thôi.
Tiêu Vân đi bên cạnh có chút cảm xúc không nói nên lời.
Mộc Hoài Lạc a Mộc Hoài Lạc, đệ tử thân truyền của Bạch Đoan phong và Bạch Lăng phong tương lai đang đi bên cạnh ngươi đây nè!
Tiêu Thừa thì tò mò hỏi tiếp:
- Ai vậy? Huynh dưới ai cơ?
Mộc Hoài Lạc gãi gãi đầu:
- Là một vị sư tỷ rất có uy!
Tiêu Vân cười khẩy không để ý.
Mộc Hoài Lạc sắp xếp cho huynh đệ Tiêu Vân một gian phòng trong quý các của cậu- tên là Tam Yên các, căn dặn đệ tử khác hằng ngày đem đồ ăn tới.
Sau khi Mộc Hoài Dạ rời đi để báo cáo nhiệm vụ với phong chủ Bạch Dạ phong, Tiêu Thừa thích thú nằm lên giường.
- Thật tốt! Chúng ta thật quá may mắn, A Vân!
Tiêu Vân mỉm cười.
Ca ca thực sự cũng đã rất khổ.
Đời trước sự việc kia xảy ra, hắn bị ám ảnh tâm lí, ca ca lại bình yên vô sự, đáy lòng tên ích kỉ hắn sản sinh ra thù hận. Từ đó hắn mặc niệm rằng ca ca nợ hắn rất nhiều. Cho rằng những việc sai trái hắn làm được ca ca tha thứ là đang chuộc lỗi.
Nhưng thật sự là vì huynh ấy thương hắn.
Nhìn Tiêu Thừa hài tử đã vùng vẫy thỏa thích trên giường, không hiểu sao trong lòng hắn có một tư vị ấm áp đã rất lâu rồi không có được.
Ca ca …
Đời trước là đệ có lỗi với huynh, sống lại lần này, đệ sẽ bù đắp thật tốt.
Chí ít sẽ không để huynh thống khổ, khi biết sư tôn của mình chết …
Tiêu Vân nghĩ tới đây thì trong lòng càng siết chặt, vội lắc đầu cho mọi thứ không tốt văng ra khỏi tâm trí.
Đúng lúc này một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Mộc sư đệ! Mộc sư đệ!
Tiêu Thừa ngồi bật dậy:
- Người có thể gọi Mộc sư huynh là sư đệ, chính là vị sư tỷ uy nghiêm kia! A Vân, ta mau ra nhìn xem đi!
Tiêu Vân chán nản nhưng vẫn bước theo Tiêu Thừa, dù sao hắn cũng đã biết vị sư tỷ “uy nghiêm” này là ai rồi.
Đứng trước Tam Yên các là một nữ hài diện bạch y thêu hồng cánh sen xinh xắn, trên đầu hai búi tóc Na Tra khả ái, hai tay nàng chống bên hông, gọi càng lớn:
- Mộc sư đệ! Ta nghe nói đệ làm nhiệm vụ đã về rồi đúng không?
Tiêu Thừa ló ra từ Tam Yên các, nhìn thấy nữ hài còn nhỏ hơn mình đỏng đảnh trước cửa, có chút hoài nghi nhân sinh:
- Đó chính là vị sư tỷ uy nghiêm mà Mộc sư huynh nói sao?
Tiêu Vân cười:
- Chắc là vậy rồi.
Nữ hài kia chính là đệ tử thân truyền của Phong Uyển chân nhân, Diệp Tử Vân- Đệ nhất luyện đan sư tương lai của Nhân giới.
Diệp Tử Vân nghe tiếng động, xoay goắt người lại liền trông thấy Tiêu Vân và Tiêu Thừa, ánh mắt biến đổi:
- Các ngươi là ai?
Tiêu Thừa giật mình, luống cuống không biết đáp như thế nào thì Diệp Tử Vân đã chạy tới trước mặt hai hài tử. Diệp Tử Vân bộ dạng khả ái, trực tiếp bỏ qua Tiêu Thừa gầy gò suy dinh dưỡng,cong cong mắt cười tươi nhìn Tiêu Vân:
- Ngươi là ai vậy? Người thân gì của Mộc sư đệ sao?
Tiêu Vân lắc lắc đầu, Tiêu Thừa liền nói:
- Chúng ta được Mộc sư huynh cứu, đưa về đây chờ khi sát hạch đệ tử diễn ra liền được vào Bạch Phong phái làm đệ tử.
Diệp Tử Vân ngạc nhiên:
- Nhưng hai năm nữa mới lại sát hạch mà, các người chờ hơi lâu nha!
Tiêu Thừa tỏ vẻ không có gì, có cơ hội tu tiên đã là may mắn của hắn.
Diệp Tử Vân bĩu môi, cầm lấy tay Tiêu Vân vui vẻ:
- Ta là Diệp Tử Vân của Bạch Nguyệt Phong, Mộc Hoài Lạc còn phải gọi ta một tiếng sư tỷ đó. Đi! Ta đưa các ngươi đi tham quan Bạch Phong phái.
Tiêu Vân khó chịu giật tay lại, Diệp Tử Vân chưa kịp ngỡ ngàng thì Tiêu Thừa đã ngỡ ngàng hơn gấp mấy lần:
- Không lí nào người đứng trên Mộc sư huynh lại là một nữ hài như ngươi!?
Diệp Tử Vân trợn mắt:
- Nữ hài thì sao chứ? Ta là đệ tử thân truyền Bạch Nguyệt Phong, Phong Uyển chân nhân sư tôn ta địa vị ở trên Tử Dạ chân nhân của Mộc Hoài Lạc một bậc, y gọi ta là sư tỷ thì có gì sai?!
Dường như thế giới quan về tuổi tác và địa vị của Tiêu Thừa có chút vỡ nát, vẫn không chấp nhận được sư tỷ uy nghiêm của Mộc Hoài Lạc còn nhỏ tuổi hơn mình.
Diệp Tử Vân bĩu môi nhìn hai nam hài tử:
- Không chỉ Mộc Hoài Lạc, sau này các ngươi có vào môn phái vẫn phải gọi ta bằng một tiếng sư tỷ!
Nghe đến đây Tiêu Vân bật cười khan hai tiếng, cao giọng:
- Nếu sau này ta vào được Bạch Phong phái, nhưng không phải gọi ngươi một tiếng sư tỷ thì như thế nào?
Diệp Tử Vân đắc ý:
- Không có khả năng.
Tiêu Vân đáp lại:
- Ta với ngươi làm một ván cược, nếu sau này ta vào Bạch Phong phái không cần phải gọi ngươi một tiếng sư tỷ, thì tất cả linh đan ngươi luyện ra trong vòng một năm đều là của ta, ngươi thấy thế nào?
Tiêu Thừa giật mình nhìn đệ đệ mình, đang muốn lay lay khuyên bảo thì Diệp Tử Vân đã vang giọng:
- Ngươi nói hay lắm! Được thôi! Còn nếu ngươi vẫn gọi ta là sư tỷ, thì ngươi phải vào Bạch Nguyệt phong làm đệ tử, chân sai vặt cho ta!
Tiêu Thừa tức giận:
- Đệ đệ ta làm chân sai vặt cho ngươi? Mơ đi!
Tiêu Vân thì vẫn thản nhiên:
- Được thôi!
Diệp Tử Vân hứng khởi, cười:
- Một lời đã định rồi nhé! Ta đợi hai năm sau ngươi tới rửa chân cho bổn cô nương!- Diệp Tử Vân vừa nói vừa tức giận rời khỏi Tam Yên các.
Tiêu Thừa sốt ruột nhìn Tiêu Vân:
- A Vân, đệ ngốc sao? Tự nhiên lại cá cược gì với nàng ta?
Tiêu Vân vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi không đáp, Tiêu Thừa hoàn toàn bất lực với đệ đệ một ngày nọ đột nhiên đổi tính.
Lát sau Mộc Hoài Lạc trở về Tam Yên các, hỏi han huynh đệ Tiêu Vân:
- Ban nãy nghe nói Diệp sư tỷ tới đây, không có bắt nạt các đệ chứ?
Vừa nhắc tới Diệp Tử Vân cơ bản là Tiêu Thừa đã sạm đen.
Mộc Hoài Lạc nhìn sắc mặt liền biết có chuyện, bật cười.
- Đừng giận tỷ ấy, tỷ ấy từ nhỏ đã được Phong Uyển chân nhân nhận về làm đồ đệ, cưng lên tận trời, trước giờ trong môn phái luôn là người đứng đầu, dĩ nhiên có chút kiêu căng. Nhưng tỷ ấy tâm rất tốt, sẽ không làm chuyện gì xấu đâu.
Tiêu Thừa : … - Bắt đệ đệ ta rửa chân cho nàng có tính là xấu không?
Mộc Hoài Lạc sau khi trải nệm giường cho hai huynh đệ Tiêu Vân thì quay lại mỉm cười:
- Các đệ có muốn đi tham quan Bạch Phong phái không?
Hai mắt Tiêu Thừa lập tức sáng lên.
Tiêu Vân cũng vui vẻ không kém, đi thử, biết đâu gặp được sư tôn thì sao.
Lời tác giả: Bỏ thi môn thứ 4, tung hoa !!!!~~~~
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
25 chương
501 chương
21 chương
30 chương
59 chương