Tề Minh Vũ vừa bước vào đại điện Bạch Đoan phong của mình đã thấy Sở Nguyệt Hiên ngồi thu lu một mình trong góc, có chút giật mình. - Đệ làm gì mà ngồi ở đây vậy? Sao mấy hôm nay không đi chu du thiên hạ nữa đi?- Tề Minh Vũ đi tời bàn Sở Nguyệt Hiên ngồi, thuần thục pha trà. Sở Nguyệt Hiên mặt âm u, lẩm bẩm: - Sư huynh, ta vừa làm một người khóc. Tề Minh Vũ không ngạc nhiên lắm, thản nhiên đáp lại: - Không phải đệ luôn làm người ta tức tới phát khóc sao? - Nhưng lần này không giống vậy! –Sở Nguyệt Hiên quyết liệt phản đối, y có chút lúng túng: - Ta làm một hài tử khóc, ta cũng không biết vì sao nữa, nhưng cảm thấy đã làm tiểu tử ấy rất thương tâm. Tề Minh Vũ rốt cuộc cũng bộc lộ một biểu cảm xem như là sững sờ nhất: - Giờ tới cả hài tử mà đệ cũng không tha? Sở Nguyệt Hiên: … Tề Minh Vũ cầm chén trà bằng ngọc đưa lên miệng nhấp một ngụm, đổi chủ đề: - Hôm nay ta vừa tới Bạch Huyền phong. Sở Nguyệt Hiên khó chịu đáp có lệ: - Rồi sao? Tề Minh Vũ không giận mà trả lời thành thật: - Mất cả một ngày y mới xem ra, có cặp hài tử huynh đệ cùng có tố chất trăm năm có một. Sở Nguyệt Hiên bật cười: - Vậy còn chờ gì nữa, huynh nhận cả hai đi. Tề Minh Vũ liếc mắt nhìn Sở Nguyệt Hiên, bình thản nói: - Vấn đề là Xá Huyền nói cặp huynh đệ đó đang ở… - Sao? Xa lắm sao? – Sở Nguyệt Hiên tò mò. - Không, đang ở Bạch Phong phái. - … . Tề Minh Vũ đặt chén trả xuống bàn, phất tay tới một cái, giữa không trung xuất hiện một trang giấy trắng, ngón tay tinh xảo của y lướt trên không trung. “Mộc Hoài Lạc, tới Bạch Đoan phong. Chưởng môn.” Viết xong trang giấy cháy gọn rồi cứ vậy biến mất vào hư vô. Sở Nguyệt Hiên thắc mắc: - Huynh gọi tên đó tới làm gì? - Bạch Phong phái ta chưa có thủ đồ, mọi sự việc đều do một mình y quản, không gọi y tới hỏi chuyện nhân sự thì gọi ai. Môn phái ta có hai người thiên phú cao như vậy mà ta còn không biết. Sở Nguyệt Hiên im lặng không đáp, thực chất y hoàn toàn chẳng hiểu lắm về sự vụ trong phái, một năm cũng chỉ có vài ngày này y mới thong thả lang thang trong chính môn phái của mình mà thôi. Lúc này Mộc Hoài Lạc đang bốc thuốc tại Tam Yên các thì nhận được thư của Tề Minh Vũ, ngạc nhiên tự hỏi: - Có chuyện gì vậy nhỉ? Mộc Hoài Lạc vội đóng lại mấy ngăn kéo thuốc. Tiêu Thừa đang ngồi trong Tam Yên các tò mò: - Huynh định đi đâu à? Mộc Hoài Lạc gật đầu: - Ta tới đỉnh Bạch Phong một chút, đệ trông đống thuốc này hộ ta nhé,chỉ lo lát nữa Diệp sư tỷ chạy tới lại ôm đi mất. Nghe tới ba chữ “ Diệp sư tỷ” khiến Tiêu Thừa rùng mình, lúng búng nói được. Mộc Hoài Lạc tưởng rằng chưởng môn triệu tập có việc gấp, liền gọi linh kiếm ra mau chóng tới Bạch Đoan phong. Bước vào đại điện, nhìn thấy một người khác đang ngồi cùng chưởng môn ngạc nhiên, vội quỳ xuống hành lễ: - Đệ tử diện kiến chưởng môn, Bán Nguyệt chân nhân. Sở Nguyệt Hiên vẫn chăm chú nhìn lá trà trong chén, không để ý tới sự xuất hiện của Mộc Hoài Lạc. Tề Minh Vũ thong thả hỏi: - Hoài Lạc, ngươi kiểm tra danh sách các đệ tử xem, có ai căn cốt nhất phẩm không? Căn cốt chính là cơ sở ban đầu của việc tu tiên, căn cốt càng tốt thì đan điền và linh mạch càng rộng, thiên phú tu luyện càng cao. Căn cốt được chia thành nhiều phẩm cấp : Cực phẩm, nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm , tứ phẩm và vô phẩm. Tam phẩm và tứ phẩm trong thiên hạ vô số, nhưng bắt đầu từ nhị phẩm trở lên thì đã trở nên hiếm hoi họa hoằn. Ngoài căn cốt ra, linh căn là yếu tố thứ hai quyết định thiên phú của một người. Linh căn thì gồm loại ngũ hành : Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và loại cực phẩm lôi linh căn và quang linh căn. Một người thường có nhiều linh căn trong người, vì có quá nhiều linh căn dẫn tới việc khó khăn trở ngại trong tu hành. Người càng ít linh căn thì tư chất càng thiên phú. Người mà Xá Huyền nói với Tề Minh Vũ chính là dạng thiên tài trăm năm có một: Nhất phẩm căn cốt, đơn linh căn! Mộc Hoài Lạc ngạc nhiên, hồi tưởng lại một chút: - Môn phái chúng ta tính chỉ riêng các đệ tử thì có cả thảy ba người căn cốt nhất phẩm. Lý sư đệ của Bạch Ngự phong căn cốt nhất phẩm, kim hỏa linh căn. Hai là Diệp sư tỷ của Bạch Nguyệt phong, nhất phẩm căn cốt, mộc hỏa linh căn. Thứ ba là Tạ sư đệ của Bạch Đức phong, kim hỏa linh căn. Câu trả lời khiến Tề Minh Vũ thất vọng: - Không còn ai nữa sao? Ta muốn hỏi hai người mà không phải đệ tử thân truyền, còn là huynh đệ ruột thịt nữa. Mộc Hoài Lạc bối rối: - Chưởng môn, nếu môn phái chúng ta thật sự có người nhất phẩm căn cốt thì không thể nào chỉ là một đệ tử nội môn hay ngoại môn bình thường được. Với lại theo đệ tử biết thì Bạch phong phái làm gì có cặp huynh đệ ruột thịt nào chứ. Ngoài cặp tỷ muội ở Bạch Thường phong mà đệ tử không nhớ tên thì chắc là không có đâu. Tề Minh Vũ suy nghĩ: - Lỡ đâu có người các ngươi chưa kiểm tra căn cốt? Mộc Hoài Lạc: … . – Không kiểm tra căn cốt thì sao mà vào môn phái ta được!!! Mộc Hoài Lạc bỗng sững người. Một cặp huynh đệ ruột thịt , chưa kiểm tra căc cốt, không phải đệ tử thân truyền… Mộc Hoài Lạc bỗng run run tay, lắp bắp: - Ch… chưởng môn, hình như là có. Hai mắt Tề Minh Vũ đầy ý cười, vui vẻ nói: - Thật sao? Là ai? Mộc Hoài Lạc thận trọng: - Đệ tử cũng không chắc lắm.Nhưng mấy ngày trước đệ tử có mang về một cặp huynh đệ, quyết định để hai người tá túc ở Tam Yên các hai năm rồi vượt qua bài kiểm tra sát hạch. Nếu chưởng môn muốn hỏi về cặp huynh đệ ruột thịt chưa qua kiểm tra căn cốt, thì có lẽ cũng chỉ có họ. - Đưa ta đi gặp chúng! – Tề Minh Vũ vui vẻ đứng dậy. Quay lại nhìn Sở Nguyệt Hiên: - Đệ đi cùng không? Sở Nguyệt Hiên chán nản: - Ta đang rối muốn chết, đi với huynh làm gì chứ?! Tề Minh Vũ ôn nhu cười: - Đi xem đồ đệ tương lai của ta, sư điệt của đệ! Sở Nguyệt Hiên chán nản đứng dậy, không phủ nhận được, thực ra y có tò mò đôi chút. Ba người cứ thế đi tới Bạch Dạ phong. Tam Yên các, Tiêu Thừa đứng trước cửa dòm ngó khắp nơi. Tiêu Vân từ trong gian phòng đi ra, nhíu mày: - Huynh làm gì vậy? - Ta đang bảo vệ thuốc mà Mộc sư huynh vừa bốc xong, lỡ đâu yêu nữ kia lại tới thì sao? Diệp Tử Vân yêu nữ: … Tiêu Vân không quan tâm tới ca ca ngớ ngẩn của mình nữa, kiếm đại quyển sách trên kệ sách của Mộc Hoài Lạc lật lật xem, động tác thập phần tùy hứng. Lúc này tâm trạng của hắn đang vui vẻ trở lại. Sư tôn ngốc của hắn chắc chắn đã mắc câu. Mặc dù y là kẻ không bao giờ quan tâm tới cảm nhận người khác, nhưng chắc chắn y cũng không thích làm tổn thương người khác, đặc biệt là hài tử… khả ái như hắn. Nếu như hắn đích thực là hắn của năm đó, nghe những lời kia từ Sở Nguyệt Hiên, chắc chắn đã đem cái tên này để lên danh sách tử thù của mình. Nhưng bây giờ Tiêu Vân chân nhân hơn hai trăm tuổi chỉ có thể tiểu nhân lợi dụng điều này để ép người kia nhận hắn làm đồ đệ mà thôi. Chắc không bao lâu người kia sẽ tới nhỉ. Tiêu Vân nghĩ tới đây thì đã có động tĩnh ngoài Tam Yên các, lát sau Mộc Hoài Lạc dẫn hai người bước vào. Tiêu Vân:… - Miệng hắn thiêng thật. Tiêu Thừa nhìn thấy Tề Minh Vũ thì vui vẻ thốt lên: - Ca ca xinh đẹp, lại gặp huynh rồi! Mộc Hoài Lạc và Sở Nguyệt Hiên: …!!!!??? Tề Minh Vũ nhìn Tiêu Thừa,lòng thầm nói quả nhiên là hài tử này, mỉm cười đáp: - Là ta. Tiêu Thừa cười tít mắt: - Mộc sư huynh, vị ca ca này cũng là đệ tử Bạch Dạ phong sao? Mộc Hoài Lạc hai tay run rẩy, gượng gạo nói: - Đây là chưởng môn môn phái của chúng ta. – Mộc Hoài Lạc lại chỉ Sở Nguyệt Hiên: -Còn đây là phong chủ Bạch Lăng phong- Bán Nguyệt chân nhân. - …. . – Tiêu Thừa trực tiếp đứng hình không còn gì để nói, sợ hãi chạy tới chỗ Tiêu Vân. Sở Nguyệt Hiên vừa nhìn thấy Tiêu Vân liền trợn mắt, bàn tay dưới vạt áo giật giật liên tục. Cái quỷ?! Đây là cái nghiệt duyên gì vậy? Tề Minh Vũ đi tới trước mặt hai hài tử, dịu dàng nói: - Các ngươi… trở thành đồ đệ của ta, thế nào? Tiêu Thừa đứng bên Tiêu Vân, tròn hai mắt vì ngạc nhiên. Ca ca xinh đẹp… à không, chưởng môn uy thế mời y trở thành đồ đệ! Tiêu Thừa hoàn toàn mất hết ngôn ngữ, loạn xạ nói: - Ca ca… à … Chưởng môn… cảm ơn huynh… à à , tạ ơn người. Ta .. à à đệ tử rất vui được trở thành đệ tử … của Bạch Đoan phong. - Ha ha. – Tề Minh Vũ bật cười, gương mặt như hoa như ngọc tỏa sáng, đưa tay xoa xoa đầu Tiêu Thừa: - Không chỉ là đệ tử Bạch Đoan phong, mà còn là đệ tử thân truyền của ta. Cổ họng Tiêu Thừa hoàn toàn nghẹn ứ lại không thốt nổi lời nào. Tiêu Vân cảm thấy năm đó ca ca hắn cũng chính là biểu cảm sốc như vậy, chỉ biết nặn một nụ cười giả tạo nhìn Tề Minh Vũ. - Tạ ơn chưởng môn. - Khoan! – Sở Nguyệt Hiên vội vàng đi tới bên cạnh Tề Minh Vũ, thẳng thừng nói: - Sư huynh, huynh dạy hai đứa chắc cũng mệt, nhường một đứa cho ta đi! Tề Minh Vũ: … Sở Nguyệt Hiên tạm dịch vẻ mặt này là: Đệ đừng có mà đi hành hạ hài tử nữa đi! Sở Nguyệt Hiên không dám nhìn thẳng mắt Tiêu Vân, chột dạ nói với Tề Minh Vũ: - Ta bỗng nhiên có hứng thú muốn thu đồ, ta lại thấy hài tử này khả ái lanh lợi, huynh nhường ta đi. Tề Minh Vũ nhìn hai hài tử, hỏi: - Các ngươi thấy thế nào, huynh đệ các ngươi, mỗi người trở thành đệ tử của huynh đệ chúng ta, được không? Tiêu Vân còn đang muốn làm kiêu một chút thì đã bị ca ca bán: - Được được được, tất nhiên rồi. Như vậy cũng không sao hết! Đệ đệ có thể trở thành đệ tử của người mạnh nhất Nhân giới, còn gì bằng? Sở Nguyệt Hiên bấy giờ mới dám nhìn Tiêu Vân, chỉ cảm thấy một gương mặt hài tử lạnh như băng, chẳng giống hai lần gặp trước một chút nào. Chẳng lẽ là đang giận y? Mộc Hoài Lạc lúc này bỗng nhiên lên tiếng: - Bán… Bán Nguyệt chân nhân, thứ cho đệ tử lỗ mãng, nhưng xin người đừng nhận A Vân làm đồ đệ. Tiêu Vân: … gì vậy? Mộc Hoài Lạc muốn làm gì? Sở Nguyệt Hiên bất mãn: - Ý ngươi là sao? Ta không có đủ năng lực dạy một hài tử sao? Mộc Hoài Lạc vô cùng khó xử, hết nhìn Tề Minh Vũ lại nhìn huynh đệ Tiêu Vân, cuối cùng bất đắc dĩ nói: - Chân nhân có thể nói chuyện riêng với đệ tử được không?