Thời gian toàn bộ cái chuyện 囧 này phát sinh kỳ thật rất ngắn, nhưng lại dài lâu đắc như cả một đời khiến người ta cảm thấy dày vò. Đến khi Esuike cất bước, Tôn Chí Tân rốt cục nhấc một tấm da thú che chỗ tay mình và Tiger lại. Hắn thở dốc không bình thường, Tiger cũng vậy. Người nọ tuy rằng nhắm hai mắt cố gắng bình tĩnh, nhưng cái loại thần sắc sau điên cuồng trên mặt này cẩn thận xem có thể nhận ra. Hơn nữa hắn vừa mới mới khôi phục một chút khí lực tay còn nắm chỗ yếu hại giữa hai chân mình, phẫn nộ mà không cam lòng dùng sức bóp nó, tron đau đớn còn mang chút cảm giác kích thích khiến Tôn Chí Tân giờ muốn làm nhất chính là một phát bóp chết Tiger . Mẹ nó ! Rốt cuộc làm sao chọc tới hắn ? xả cũng xả ra rồi, cảm giác giống như gạo đã nấu thành cơm, chẳng lẽ còn có thể sửa lại thời gian không chọc vào hắn ? nếu thật như vậy , hắn hẳn sẽ nước tiểu lên lều của mình, thôi nhịn !. Tôn Chí Tân cảm thấy Phản ứng của Tiger thật vớ vẩn, rốt cuộc có phải đàn ông hay không a ? bị trêu chọc một chút cũng không cần lấy một làm hai, giận dữ cái khỉ gì ? tên này cũng thật ngoan , thế nào cũng phải dùng lực đạo đoạn tử tuyệt tôn bóp tiểu lão Tôn hắn. Esuike cất bước tiến vào, thấy chính là như vậy ôm nhau mà ngồi, mặt ngoài có vẻ thực bình tĩnh, thực tế hai người bên trong tình hình cực cổ quái . Tiger biểu tình thực bình tĩnh, dưới sự bình tĩnh lại là ba đào mãnh liệt. Tôn Chí Tân bộ mặt biểu tình lại vặn vẹo, giống như trên đời này tất cả mọi người đều có lỗi với hắn. “Tôn Chí Tân –” Lão đầu nhi mới kêu một tiếng, bỗng nhiên ngậm miệng lại, cái mũi mẫn cảm ở trong không khí ngửi một chút. Cái mùi này, chính là cái mùi này. Nhìn nhìn lại thấy trên mặt Tôn Chí Tân rối rắm, Tiger trên mặt còn có chút sóng triều chưa rút, lão già già thành tình đột nhiên liền hiểu. Trong khoảnh khắc, đầu nhi kia vẻ mặt cũng rất quái dị. Con ngươi co rụt lại, biểu tình trên mặt trong phút chốc phức tạp như kiểu Mangekyou*. Đầu tiên là dâng lên tức giận, sau lại chuyển thành không cam lòng lui bước, lập tức lại mang theo điểm cẩn thận tự hỏi, lại chuyển thành đắc ý gãi đúng chỗ ngứa, cuối cùng có chút đa mưu túc trí. Đủ loại rất nhỏ biểu tình ở trên mặt hắn xoay chuyển như bay, cuối cùng ái muội mà đáng khinh cười:“Ta chờ một lát rồi quay lại vậy.” *Mangekyou: ai đọc Naruto rồi thì biết cái này. Không biết thì google nhé. Tôn Chí Tân đại khái làm sao có tâm tình nhìn biểu tình thay đổi như ngựa chạy trên mặt hắn, Tiger chết tiệt niết hắn đau muốn chết, ước gì lão đầu nhi nhanh cút đi. Lão nhân chân trước vừa đi, Tôn Chí Tân liền dùng sức phát bàn tay Tiger đang cầm chặt mình:“Buông ra, buông ra !” “Không!” Tiger cả giận nói. “Đau ! buông ra.” Tiger vẻ mặt tức giận cùng thất vọng không cam lòng, sắc sảo nói:“Ngươi đồ hỗn đản này, coi ta như rác rưởi mà ghét bỏ !” “Nói bậy ! mau buông tay, đứt bay giờ !” Tiger rốt cục buông tay ra, đáy mắt có chút lưu luyến, cũng có không cam lòng thất vọng dẫn tới thương tâm phẫn nộ:“Tôn Chí Tân, ngươi coi ta là cái gì ?” “Ta……” Vốn là đáp án rất đơn giản, Tôn Chí Tân lại đáp không được. Hoặc là nói hắn căn bản là không muốn suy nghĩ vấn đề này. Nhìn vẻ mặt bị chọc giận của Tiger , Tôn Chí Tân né vấn đề bén nhọn này, trong lòng ngay cả giận cũng giận không được, chỉ thở dài, nói:“Nằm yên đi, ta giúp ngươi rửa sạch một chút.” Tiger không chịu phối hợp, Tôn Chí Tân nữa dỗ nửa khuyên lại nói:“Nằm yên, mẹ nó ngươi cũng không phải nữ nhân, chọc ngươi một chút thì giận dỗi ? không được còn muốn gia bồi thường tổn thất tinh thần à ? đừng chơi trò này với ta , ta biết tính ngươi không phải như vậy.” Tiger nghiêng mặt đi, không muốn để Tôn Chí Tân thấy khuôn mặt thương tâm thất vọng của mình. Hắn biết Tôn Chí Tân đối với mình tốt lắm, chưa từng có người có thể giống hắn đối với mình tốt hơn. Nhưng hắn không muốn thế này, hắn muốn khác, muốn càng nhiều. Vì có được hắn, hắn thậm chí có thể thỏa hiệp với Naaru. Nhưng Tôn Chí Tân không muốn hắn, đây là thương tâm thất vọng lớn nhất của hắn. “Quay mặt lại đây, toàn là mồ hôi, để ta lau cho ngưoi.” “Không cần !” Tiger giống như đứa trẻ phát giận, không được tự nhiên quật kính. “Ngươi muốn như thế nào ?” Tôn Chí Tân đề cao thanh âm:“Ta là Zimmer của Naaru! chỉ bằng việc ta cùng ngươi làm vừa rồi, cho dù hắn sau khi biết muốn chém ta, ta cũng không lý do phản kháng ! loại hành vi này gọi là ngoại tình ! ai cũng sẽ khinh thường ta !” “Ta không hiểu cái gì là ngoại tình, ta chỉ biết cướp người, thích phải có được ! ngươi là Zimmer của Naaru, cũng là của ta !” Tiger bỗng nhiên quay đầu, trừng mắt tức giận nhìn Tôn Chí Tân:“Ngươi cũng là của ta ! tùy tiện đi hỏi một chút, ta cũng có quyền lợi có được ngươi ! chỉ là ta ngốc hơn Naaru, đã tới chậm một bước. Ngoại tình ? Naaru trộm tâm của ngươi trước, hắn vô sỉ !” “Chỉ có một Tôn Chí Tân !” Tôn Chí Tân cũng nổi giận. Tiger cười lạnh nói:“Nếu có hai ta còn lười tranh với hắn, một người một cái thiên hạ thái bình. Nhưng sự thật là quả thật chỉ có một ngươi, mà chúng ta hai kẻ đều muốn ngươi. Ngươi muốn thế nào , cuối cùng nhất định ta và Naaru phải phân thắng thua, một người chết, còn lại mới có được ngươi ? nếu nhất định như vậy, ta ngày mai tìm hắn phân thắng thua !” “Không ! ai cũng không được đấu !” Tôn Chí Tân không cần nghĩ ngợi nói. “Này cũng không cho, kia cũng không cho. Ngươi chính là che chở Naaru ! Naaru, Naaru, Naaru, đều là Naaru, chỉ có Tiger là dư thừa !” “Không phải như vậy……” Tôn Chí Tân vô lực nói:“Ta chỉ có một, mà các ngươi là hai…… Trời ! ta nên giải thích như thế nào với ngươi đây?” Tiger giận dữ hét:“Hai người thì làm sao ! trí giả trong tộc của ta từng có bốn trượng phu ! cha ta còn có hai cái lão bà cùng một đệ thân ! đệ thân kia là trí giả trong tộc hắn! trí giả bộ tộc thợ săn các ngươi cũng có hai thê tử ! chỉ cần mọi người tán thành, bọn họ có thể có càng nhiều ! không thì ngươi cho là vì sao hắn vừa rồi lại lui ra ngoài ? hắn so với ngươi tưởng tượng càng khôn khéo !”