Bất quá cái gọi là đơn giản cũng khiến Tôn Chí Tân mất một phen công phu nghiên cứu, sau khi hiểu được đại khái hết thảy ở trong lòng mới quyết định đào đất với bùn về chế phôi, phơi cho khô trong lúc đợi xây lò. Lò hộp có vẻ phức tạp đợi Tamu về rồi nói sau. Tôn Chí Tân làm việc được cái lanh lẹ , quyết định muốn động thủ liền nhanh chóng triệu tập nhân thủ. phụ nữ Trong tộc hắn không định dùng, giờ các nàng còn phải se sợi đay, việc đó trong lúc công cụ lạc hậu muốn thu được sợi đay se tốn không ít thời gian. Đồng thời nó còn là một công việc đơn điệu chán nản buồn tẻ, làm lâu vừa mệt vừa hại mắt. Phụ nữ trong tộc thực cần lao, thực cố gắng, rất nhiều phụ nữ sau khi biết đây là thứ tốt, buổi tối khi chồng con đã ngủ say các nàng vẫn nhờ ánh lửa ngồi se sợi. phụ nữ tiền sử vì gia đình mình có cuộc sống tốt hơn lại có thể cố gắng đến thế! Tôn Chí Tân bởi vậy trong lòng kính trọng các nàng, không đành lòng gia tăng lượng công việc cho các nàng. Trong lòng hắn biết, chỉ cần hắn nói, các nữ nhân vĩ đại này nhất định sẽ không do dự hưởng ứng, nhưng hắn thật sự không đành lòng. Như vậy, chỉ còn lại trẻ con và thiếu niên , bọn họ mỗi ngày ngoại trừ việc ra ngoài kiếm củi, vẫn có thời gian để chơi đùa, cầm thổi bao đựng tên vào trong rừng săn thú nhỏ để thêm cơm, không nhờ chúng thì nhờ ai ? hơn nữa, trẻ con và thiếu niên đều cước bộ nhanh nhẹn, tuy rằng không thể bê nặng giống người lớn, nhưng một người bê khoảng 5 đến 10 cân niêm thổ trở về không khó. Trên đường đi lấy niêm thổ mà Tôn Chí Tân từng đem theo Buku đi ăn dã ngoại, tuy hơi xa nhưng an toàn, để bọn nhỏ đi theo nhóm, với tính cách hiếu động của chúng, đi qua đi lại sẽ rất nhanh, khẳng định có thể khai thác nguyên liệu rất nhanh. Mặt khác để bọn nhỏ lập nhóm ra ngoài cũng có thể vừa chơi vừa mang theo ống thổi tên, muốn săn gì thì săn, coi như là vừa làm vừa chơi. Nghĩ thông suốt liền bảo Buku đi triệu tập thiếu niên trong tộc, đều là vị thành niên, khao đồ ăn ngon, bỏ sức làm nước lạt lê chiêu đãi đám tiểu tử này. Buku như một tiểu hắc khuyển lao đi gọi người, lập tức gọi đến một đám thiếu niên canh ở ngoài lều Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân trước hết thống kê lại, trai gái nam nữ tổng cộng 14 người, dẫn đầu chính là Buku, Lugaoren và Bone, chín nam , năm nữ . Mọi người đều lõa thể đặc biệt là mấy thiếu nữ thân thể đã bắt đầu phát dục, trước ngực đã lộ ra hai khối nho nhỏ, khiến Tôn Chí Tân không thể không biết xấu hổ tránh mắt không xem. Hắn cũng không muốn ở trước mặt đám tiểu tử thuần khiết này làm một đại thúc đáng khinh. Mẹ nó ! về sau nhất định phải nghĩ biện pháp để các nàng mặc vào gì đó, người ta ở trước mặt hắn không ngượng nhưng hắn không chịu nổi mọi người trần chuồng lượn qua lượn lại không vướng bận. Tổng cộng mười bốn thiếu niên và trẻ con, đều lấy ánh mắt trong suốt nhìn hắn, khiến Tôn Chí Tân thực thối thí cũng có chút xấu hổ. trẻ con Trong tộc đối với tất đạt a sát a tô hắn rất là sùng bái, ngoại trừ Naaru, hắn nghiễm nhiên chính là người cầm trịch thứ hai, địa vị trong lòng so với trí giả Esuike còn cao hơn . Tôn đồng học mặc dù có tật xấu, nhưng lương tâm vẫn rất tốt đẹp, bị loại ánh mắt thuần lương này nhìn, hắn cũng có chút chột dạ. “Khụ khụ !” Giả vờ khụ hai tiếng, Tôn Chí Tân nói:“Gọi mọi người tới giúp làm vài việc, có một thứ gọi là niêm thổ, chút nữa Buku, Lugaoren và Bone sẽ mang mọi người theo nhận biết nó, mang chúng trở về, có vấn đề gì không ?” Tất cả đều lắc đầu, trên mặt không hề có chút không cam nguyện nào, ngược lại là nóng lòng muốn thử. Tất đạt lạp sát a tô phân phó đối với chúng chính là một loại vinh quang, bọn tiểu tử này chính là giản dị như vậy. Mệnh lệnh không hề trở ngại truyền xuống, cũng được chấp hành rất tốt, tất cả theo chân ba người Buku dẫn dắt xoay người hành động. thấy mọi người ra sức như vậy, Tôn Chí Tân ngược lại có chút ngại ngùng , kêu lên:“Này uy uy, đợi lát nữa đã, ta ở đây có đồ ngon, tất cả mang theo mà ăn.” Vẫn là ống trúc, thứ này gần đây rất phổ biến. Nhưng cũng không phải mỗi người đều có, chỉ có 6 bình, còn phải tình cả ba đứa Buku. Ba đứa nhóc này thực thân cận Tôn Chí Tân, có gì tốt luôn có trước. Trong đó có 1 bé gái nhìn khoảng mười tuổi rất thú vị, ôm Buku ống trúc uống một ngụm, lập tức chép miệng, ánh mắt cong như trăng rằm, vui vẻ nói:“Ngọt ! uống ngon thật !” bộ dáng Kia thật đáng yêu, giốn g Buku, cũng đen gầy như bị thiếu dinh dưỡng, khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng một bàn tay, bởi vậy đôi mắt càng đặc biệt lớn, màu xanh biếc. Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, đem ống trúc của mình đưa cho nàng, cười hỏi:“Ngươi tên gì ?” “Ta gọi là nha.” Tiểu nha đầu yêu thích không buông tay tiếp nhận ống trúc, nửa điểm cũng không khách khí. Nàng đã sớm muốn cái này , nhưng phải nhường thợ săn và các anh khác ở trong tộc, nên vẫn nhịn không cần, giờ mới được một cái. Tôn Chí Tân vui vẻ, tên của nàng giống khang, cũng là đơn âm tiết. Tôn Chí Tân cười dùng song âm tiết gọi nàng:“Nha nha, trên đường chú ý an toàn, đợi trở về thúc thúc lại làm cho ngươi uống.” “được!” Nha càng vui vẻ , đi theo những đứa trẻ khác đi xa, mái tóc khô vàng vung vẩy xau đầu, theo gió vũ động, khiến người ta lại thương tiếc, khiến người ta không thể kiềm chế muốn yêu thương.