Xong rồi !
Thực sự yêu hắn rồi !
Bị kiên trì và nhiệt tình của hắn đả bại, rốt cục bị vây trong lưới tình hắn dệt ra.
Tôn Chí Tân rốt cục trầm mặc nói:“Ngươi còn muốn nói gì ?”
Naaru lắc đầu:“Đều nói xong rồi.” Cúi đầu nhìn phía dưới đã chịu xếp cờ im trống, Naaru liền thử thu chân về, nói:“Ta đưa ngươi về.”
Vừa thu chân lại, liền cảm giác Tôn Chí Tân gắt gao kẹp lấy chân mình, Naaru ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của người nọ ở dưới ánh trăng vẽ ra một nụ cười giảo hoạt.
“Tiểu tân ?”
“Ngươi nói xong rồi ? giờ đến lượt ta nói.”
“Ngươi muốn nói gì ?”
Tôn Chí Tân nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, đúng là nghĩ không ra tình cảnh này , trong hình thức đối mặt như vậy, nên nói cái gì. khó có thể mở miệng, cũng xấu hổ không chịu nổi, ai mẹ nó đoán trước được sẽ thực sự thích Naaru hàm hậu anh hào giống đại hình khuyển này ? hơn nữa vượt qua tỉ lệ 80% đàn ông có khác biệt giới tính , thì chính là yêu, càng nói không nên lời.
Cho nên thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hàm súc thành một câu:“Naaru, ngươi thật ngốc nghếch khả ái!”
Nói không nên lời vậy thì không nói, đàn ông, vĩnh viễn càng thích trực tiếp hành động, mà không phải động thủ.
Nếu hiểu được tâm ý của mình Tôn Chí Tân, một người hiện đại, dùng hành động muốn ăn Narru.
Tôn Chí Tân vươn tay vòng qua cổ Naaru, nhắm ngay cái miệng của hắn hung tợn trực tiếp hôn lên!
Không cố kỵ, bỏ đi đạo đức râu ria, hết sức chuyên chú hôn hắn. Đem môi dán lên bờ môi nóng bỏng của Narru, nhìn hắn giật mình trừng lớn mắt.
“Nhắm mắt lại !” Tôn Chí Tân nói, rồi sau đó tiếp tục hôn lên, môi dán vào cùng nhau nghiền áp, nghiền nát, cảm thụ sự khác biệt giữa môi nam tử cùng nữ tử, kiên cố, trong mềm mại có cường ngạnh. Không mềm mại trơn bóng, nhưng sao cả, nếm rất được.
Bàn tay Tôn Chí Tân đặt trên mạch máu chủ của Naaru sớm đã thu hồi, ôm sát đầu hắn , liều mạng đem đầu Naaru áp vào môi mình, há mồm cắn cánh môi hắn, dùng đầu lưỡi vói vào miệng hắn tìm kiếm hổ nha làm cho chính mình tâm động không thôi kia. Tìm được liền ở đó thân thiết lưu luyến không rời đi.
Lại chọc mở khớp hàm vì khiếp sợ mà cứng ngắc của Naaru, lướt qua răng nanh hắn, liếm láp khoang miệng non mềm ấp áp của hắn. thăm dò đầu lưỡi hắn không chịu buông ra, dùng sức hút, cùng nó giao triền, đầu lưỡi đầy bản năng xâm lược nam tính.
Hôn môi, Tôn Chí Tân luôn luôn là cao thủ trong cao thủ, nếu hắn động tình, Naaru chỉ có thể bị động tiếp chiêu.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
20 chương
9 chương
13 chương
39 chương
68 chương
103 chương
18 chương