thật không được tự nhiên ! lại đây ôm một chút thì chết chắc ? Được, người không ôm ta, ta qua ôm ngươi. Tôn Chí Tân buông Buku ra, đi qua thoải mái ôm cổ Auge, giống như đối đãi Buku hôn chụt một cái lên mặt, cười to:“Ta đã trở về ! nhớ ta không ?” Auge thân thể cứng đờ, lại cảm thấy đại quẫn, đỏ mặt đến muốn nhỏ máu, thẹn quá thành giận nói:“Ai…… Ai nhớ ngươi ? cút ngay !” “Thật sự là không đáng yêu !” Tôn Chí Tân buông hắn ra, quay đầu tiếp đón Naaru, Tiger và Esuike, nói:“Đi đến lều của Esuike, có chuyện muốn nói. Qigeli cũng đến.” Auge đứng đó cứng ngắc một trận, cuối cùng nhợt nhạt cười, vươn tay giữ chặt Buku:“Zimmer đã trở lại, ngươi có thể yên tâm .” Phải , chính mình cũng yên tâm . Zimmercủa mình thật sự là khiến người ta nóng ruột nóng gan lo lắng. Thật đáng ghét…… Buku hì hì cười rộ lên, nói:“Ca, cùng ta ra sông múc nước, ta muốn đem bình trúc của Zimmer đổ đầy nước, để cho hắn trở về có cái uống.” Auge đáp ứng, rẽ ra một con đường trong đám người, nắm ta Buku hướng bờ sông mà đi Tôn Chí Tân bên này, trí giả ở phía trước mở đường, một bên phất tay một bên kêu to:“Trở về ! đều trở về ngủ ! ngày mai lại đến xem.” Cái gì kêu ngày mai lại đến xem ? xem gấu trúc hay bạch hổ trong vườn bách thú? Mặt Tôn Chí Tân đen xì, lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, ngày ngày được người mình yêu quí náo nhiệt vây quanh như vây cũng không tệ lắm Đoàn người đi vào trong lều Esuike ngồi xuống, Alfa và Caban không thấy, đã bị các nữ nhân nhiệt tình trong tộc gọi đi khao, chất phác Tamu không giỏi ăn nói cũng nhận được thù vinh này. Tôn Chí Tân cùng Qigeli làm người chủ sự, chỉ có thể chịu đựng mệt nhọc ngồi xuống ở trong lều Esuike, miêu tả quá trình thám hiểm, phát hiện trên đường, nhất là hang động kia.