Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 187 : Naaru bị thương

Ngay tại lúc này, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ trên vách núi, một phen bắt mái tóc bay rối của Ulan Hart, kéo lên trên. Một, hai giây sau, lại có một cánh tay vươn tới bắt được cánh tay của Tôn Chí Tân, cũng là dùng sức kéo lên trên. Thế là an toàn . Mà vừa thấy mặt Naaru và Tiger, Tôn Chí Tân liền nhanh chóng hiểu được một chuyện: Ulan Hart cungf toa mâu tộc của nàng đại thế đã mất, cả trận chiến dưới sự trợ giúp của đàn sói Benz mang đến cuối cùng đạt được thắng lợi! Hiển nhiên Ulan Hart cũng hiểu được điểm này, miệng cắn Tôn Chí Tân không nhả ra, trong ánh mắt toát ra quyết tuyệt mà điên cuồng. Hai người được kéo lên khỏi vách, Ulan Hart lại quay đầu muốn cắn xuống khối thịt trên cổ Tôn Chí Tân! nữ nhân này, đến giờ phút này vẫn điên cuồng như thế. Tôn Chí Tân kêu đau một tiếng, theo bản năng một cước đem Ulan Hart đá văng ra. “Ngươi!” Naaru và Tiger cùng hét to, đao và kiếm vù một tiếng lăng không chém ra, định chém chết Ulan Hart. “Đợi đã!” Ulan Hart kêu lên. Naaru cùng Tiger cùng nhau dừng lại, sắc mặt xanh mét giơ đao và kiếm chỉ thẳng Ulan Hart. “Ulan Hart, tổn thương tộc nhân của ta, tổn thương Zimmer của ta, ngươi cũng đừng mong sống thêm!” Giờ nữ nhân này ưỡn thẳng bờ ngực, chậm rãi nhìn trận chiến còn sót lại chung quanh. Ở đó, chiến sĩ toa mâu tộc đang bị hai tộc và bầy sói phối hợp bao vây tiêu diệt, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gọi ầm ĩ không dứt bên tai, lại dần dần mỏng manh, thật là đại thế đã mất, không hề có bất luận cơ hội lật lại nào. Ánh mắt quay về, Ulan Hart nâng nâng mi, thản nhiên nói:“Các ngươi thắng. Bất quá dựa theo quy củ giao chiến cũ, ta cũng vậy bộ tộc dài, tuy rằng ta chiến bại, nhưng ta có quyền yêu cầu được chết có thể diện.” Naaru gian nan thở ra một ngụm ác khí trong lồng ngực, do dự nửa ngày mới chỉa chỉa thạch chuỳ của Ulan Hart, nói:“Theo pháp tắc cổ xưa, ngươi quả thật có quyền được như vậy. Nữ chiến sĩ, ngươi là kẻ thù cường đại, ta kính nể ngươi! ngươi tự sát đi!” Ulan Hart thản nhiên cười, giơ lên bàn tay coi như hoàn hảo vuốt mái tóc rối tung , nâng bước đi về phía thạch chuỳ của mình. Tất cả mọi người đều nhìn nàng, Tôn Chí Tân cũng nhìn, trong khi tất cả mọi người đang dùng truyền thống cổ xưa chú mục vào nữ chiến binh đáng sợ lại đáng nể, Tôn Chí Tân lại ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Sau đó hắn liền thấy một triền núi, mặt trên đều là tuyết đọng. Lấy ánh mắt của kẻ ham mê trượt tuyết nghiệp dư như Tôn Chí Tân có thể nhận ra, nếu nó bị đánh rơi xuống, dẫn đến sẽ là một hồi tuyết lở không lớn không nhỏ, tiêu diệt người của mình không là vấn đề. đồng tử của Tôn Chí Tân kịch liệt co rút lại, toàn bộ thân thể nháy mắt liền động! giống Ulan Hart, hắn cũng chỉ còn sót lại khí lực cuối cùng, Ulan Hart muốn giết người, còn hắn lại vì cứu người! Cứu người mình yêu, cứu tộc nhân! Tôn Chí Tân giống như tuấn mã lao ra, kêu gào xung quanh:“Mọi người, toàn bộ thối lui cho ta. Naaru, Tiger, lui lui lui!” Thình lình vang lên tiếng gào, trong thanh âm mang theo kinh hãi cùng cảnh cáo làm cho Tiger ngẩn ra. Phát sinh chuyện gì? Naaru là Tôn Chí Tân nói gì nghe nấy, không cần nghĩ hô to một tiếng:“Toàn bộ thối lui!” Lại nháy mắt vươn tay, toàn lực đẩy Tiger một phen, làm cho hán tử cao lớn ngã sang một bên. Trong phút chốc, Tôn Chí Tân đã xông đến, xẹt qua bên người Naaru đoạt đao dã chiến trong tay hắn, ngắm cũng không ngắm phóng đao về phía Ulan Hart! Cùng lúc đó, thạch chuỳ trong tay Ulan Hart cũng rời tay bay ra, như thiên thạch va vào triền núi có tuyết đọng bên kia. đao của Tôn Chí Tân nhanh, thạch chuỳ của nàng càng nhanh hơn! Sau đó, là tuyết lở. Vừa mới bắt đầu uy danh còn không đại, nhưng không đến vài giây liền nhanh chóng chuyển thành một hồi tai nạn, mang theo oai phong đáng sợ của trời đất hướng về bên này mà phát tiết xuống! Tuyết thanh cuồn cuộn, thanh âm càng lúc càng lớn, một bên cuồn cuộn mà đến, một bên lại dấy lên đầy trời tuyết bay! một khắc ban đầu, tuyệt đại bộ phân mọi người đều ngẩn người, chỉ có người bị Tôn Chí Tân và Naaru quát lui vẫn chạy theo quán tính. thời gian phản ứng cứng ngắc ban đầu qua đi, mọi người mới giựt mình hoảng hốt trốn tránh trận tuyết lở này. Tiger xen lẫn trong trong đám người cũng không có theo mọi người tháo chạy lui về phía sau, tiếng quát kinh hoảng gọi Naaru cùng Tôn Chí Tân của hắn, thanh âm bị bao phủ trong lũ tuyết cuồn cuộn, muốn đi cứu Zimmer cùng tình địch của mình. Nhưng là hắn hiển nhiên bỏ qua sức mạnh thiên nhiên, , Tiger chỉ xông đên bên cạnh dòng tuyết đã bị trực tiếp hất trở về. Hết thảy đều như Tôn Chí Tân đoán trước, tuyết lở,. Naaru sau khi theo bản năng cứu Tiger cũng mất đi thời cơ thoát khỏi nơi này, hai người đều đứng ở trung tâm nơi lũ tuyết trùng kích, tránh cũng không thể tránh. Đã chết đến nơi, Tôn Chí Tân ngược lại từ ban đầu kinh sợ đến bây giờ thành một chút cũng không e ngại, bởi vì Naaru con ở bên người a! người yêu cùng chịu chết, trên đường xuống hoàng tuyền tay nắm tay cũng là không tịch mịch. Có gì phải sợ? Vì thế Tôn Chí Tân ngay cả tự bảo vệ mình cũng lười, chỉ quay sang, đối với Naaru cười đến rất là ôn nhu. Cặp đồng tử đen huyền của Tôn Chí Tân hơi phát ra ánh sáng, cười nói:“Ha ha, Naaru, ta thật sự thực yêu ngươi! không từng nghĩ là sẽ yêu.” Naaru không cười, đột nhiên chạy tới bắt lấy Tôn Chí Tân, đem hắn giống như khối đá lên dây mà vung lên, nhanh chóng vung nửa vòng phóng ra khỏi tay! Tôn Chí Tân toàn thân khí lực mất hết, nửa điểm phản kháng cũng không có. Nụ cười cứng lại ở trên mặt, khuôn mặt bầm tím kinh hãi đến vặn vẹo, ở giữa không trung thê lương kêu lên:“Naaru! ngươi dám!” Lúc này, Naaru mới tươi cười, lộ ra răng khôn trắng sáng làm Tôn Chí Tân thầm rống giận, lại nhịn không được rơi lệ đầy mặt. Mơ hồ tuyến thị lý thấy Naaru lại với mình nao nao miệng, như làm bộ muốn hôn mình, giống như là — Hôn tạm biệt. “Naaru! Naaru!” Tôn Chí Tân rơi xuống đất liền liều mạng đứng lên, muốn tiến về phía lũ tuyết trắng xóa. Tiger cắn chặt răng, lao ra giữ chặt Tôn Chí Tân kẹp ở dưới nách, lại đem Ngân Tinh suy yếu các lên vai, vừa quay đầu chạy, một bên kinh hoảng hô to:“Lui, lui, lui! toàn bộ lui về sơn động!” Naaru, khó mà sống sót. Hiểu được điểm này, Tôn Chí Tân phụt ra một búng máu, đầu ở dưới nách Tiger mềm rủ xuống.