Đã thấy toàn bộ chiến sĩ khom lưng xoay người, đem bản thân lui thành thể tích ít nhất, toàn lực thu liễm hô hấp, tiến vào một cảnh giới huyền diệu đi tới. Tôn Chí Tân nhìn khẽ gật đầu, tố chất chiến sĩ hai tộc đều vô cùng tốt, hoặc nói cùng dã thú ở chung lâu, một thân bản sự và năng lực đều phi thường thích hợp chiến pháp đánh lén này. Trong lòng thầm khen một tiếng bản lĩnh tiến hóa của loài người dưới hoàn cảnh bị thúc đẩy , lập tức cố gắng tăng lực, nương thoe Tiger và Naaru gia tốc hướng về lều đàn của Ulan Hart bên kia. Bên kia, đốt lửa trại, ban đêm yên tĩnh thoạt nhìn rõ ràng khả biện. Từ xa nhìn lại, ngoại trừ có một vài người ở tuần tra, toàn bộ doanh địa ngủ say, im lặng giống như dã thú thu liễm nanh vuốt. Tuy là mạnh như Ulan Hart, ước chừng cũng không nghĩ đến sơn động này còn có một cửa ra khác, càng không liệu được bộ tộc nhỏ yếu mình thường khi dễ sẽ thừa dịp đêm hôm đánh lén. Đủ loại nguyên nhân cộng lại, Ulan Hart bại cục đã lộ ra. Tôn Chí Tân tính toán khoảng cách, lại đánh một cái thủ thế. Tiger hiểu ý chuyển mình dừng lại, mọi người đi theo phía sau cũng dừng lại. Tôn Chí Tân nằm úp sấp xuống dưới, đem kính viễn vọng để ở trước mắt nhìn kỹ. Đồ vật xuyên thời không mà đến không thể nghi ngờ là cường đại nghịch thiên, đám lều đông đúc của Ulan Hart ở trong kính viễn vọng bị nhìn không bỏ sót. chiến sĩ tuần tra toa mâu tộc tổng cộng có ba mươi tám người, không phải Ulan Hart không cẩn thận, chỉ là…… Vẫn không đủ! Tôn Chí Tân lấy ra hỏa chủng, châm đạn lửa nguyên thủy của mình, đó là tín hiệu bắt đầu chiến đấu! rất nhanh trong tay mọi người đã châm lên đạn lựa thô sơ trong tay. Naaru cũng nhìn thoáng qua Tiger, đợi Tiger khẳng định gật đầu, Naaru mới vung thứ trong tay, hấp khí, hí mắt, vung tay thành một vòng tròn, ném đạn lửa trong tay vè phía nội doanh của Ulan Hart. Trong mắt mọi người, đạn lửa kia bay một góc bốn mươi lăm độ, hình thành đường vòng cung hoàn mỹ nhanh chóng bắn đến! Tôn Chí Tân nhịn không được thầm khen một câu, đây là dã nam nhân tiền sử, chiến đấu ước số khắc sâu tận xương, nhìn như tùy ý ném đi cũng hoa lệ như vậy. Đã thấy đạn lửa kia bay đến điểm cao nhất, lại theo quán tính và đường vòng cung hạ xuống, đánh trúng ngay đỉnh lều lớn nhất của Ulan Hart. Cái gọi là cây to đón gió, nó xây lớn như vậy, vừa lúc thành mục tiêu lựa chọn của Naaru. Đạn lửa trúng vào đỉnh lều, dầu cây đay rơi xuống bắt đầu dẫn lửa, sau đó lại theo mặt phẳng nghiêng lăn xuống, một đường lan dầu cháy, châm ra một vòng lửa lớn, hiệu quả so với Tôn Chí Tân tưởng tượng còn muốn tốt hơn vài phần. “Lên!” Tiger quát khẽ một tiếng. Mọi người toàn thể nhấc tay ném bom, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện ra ba, bốn trăm hỏa đạn, cắt qua bầu trời đêm hướng về đám lều. Mấy trăm hỏa đạn ném ra, giống như vẽ thêm sao trên bầu trời, có chút hoa lệ nhiếp nhân tâm phách! Lúc này cách lần hỏa công đầu tiên không quá hai giây, hỏa công lần hai cũng đã tới! Không đến ba giây làm cho chiến sĩ tuần tra toa mâu tộc trở tay không kịp, lại chưa thấy qua hỏa vũ từ trên trời giáng xuống như vậy đả kích. nghệ thuật chiến tranh hiện đại vận dụng đến nơi đây, tâm lý kinh ngạc xa xa vượt qua sát thương thực chất, kết quả tạo thành năm giây điều chỉnh tâm lý. Năm giây, vậy là đủ rồi! toàn bộ doanh địa của Ulan Hart nháy mắt liền bị thắp sáng, phần lớn lều nhanh chóng bị thiêu đốt, lại từ lều bị cháy truyền sang một lều khác, hỏa thế nhanh chóng mở rộng. Năm giây qua đi, chiến sĩ tuần tra toa mâu tộc ngây ra như phỗng mới phản ứng lại, tê thanh lệ kêu:“Địch tập kích!” Tiếng la vừa vang lên, đã từ căn lều lớn nhất bị đốt đầu tiên kia, một bóng dáng thon thả lại tràn ngập sức mạnh chui ra. Nàng trong tay mang theo một cây côn thô mộc, đỉnh mộc côn cột lấy một viên đá, như là chiến chùy đơn sơ. Nơi nàng ta đứng, một cỗ hơi thở bưu hãn liền phát ra, này khí thế vượt xa bất luận Naaru hay Tiger. Ulan Hart! Liền thấy nữ tử lợi hại này hoảng mà bất loạn, đầu tiên là trấn định rất nhanh, sau đó nhìn quanh, nhanh chóng phán đoán thế cục. “Múc nước, dập lửa!” Ulan Hart kêu lên. Lập tức lại thay đổi mệnh lệnh:“Trực tiếp dùng tuyết!” Quả nhiên nhanh trí, nước xa không cứu được lửa gần, dùng tuyết là tốt nhất. Nhưng Tôn Chí Tân sẽ không cho nàng cơ hội làm như vậy, hỏa công lần đầu là đặt nền móng, làm loạn trận hình đối phương, giảm chiến ý đối phương, mục đích là làm yếu sức chiến đấu, cũng không trông cậy sẽ tạo ra bao nhiêu tổn thương thực chất. Bởi vì trước trận chiến Tôn Chí Tân đã cẩn thận suy tư phân tích, mùa đông trên lều sẽ có không ít tuyết đọng, đạn lửa phóng lên mới đầu sẽ nhanh chóng cháy lên, nhưng kế tiếp độ ấm làm cho tuyết đọng hòa tan, mặc dù không thể lập tức xử lý, nhưng khẳng định sẽ không thể tiếp tục mở rộng vùng cháy. Lần đầu chỉ là đặt nền móng, kế tiếp là lần hai. Đã thấy trong một lát ánh lửa hừng hực, ánh đỏ nửa bầu trời. Trong ánh lửa toa mâu tộc loạn thành một đoàn, lớn tiếng kêu to, tìm kiếm vũ khí chung quanh, còn có người cháy, loạn thành tổ ong vò vẽ, người ngã ngựa đổ. Y phục không đủ che ngược lại cứu bọn họ một mạng, bởi vì Tôn Chí Tân nhìn ra, rất nhiều người bị cháy không biết ngay tại chỗ quay cuồng dập lửa, chỉ biết đập lung tung. Naaru và Tiger mừng rỡ nhìn, kêu lên:“Tiểu tân!” ý tứ hai người, đó là muốn thừa dịp loạn công đi vào đồ sát. Tôn Chí Tân trong lòng nở ra, giống như lồng ngực sắp phun trào. Cần phải bình tĩnh phán đoán thế cục — chờ một chút, cần hỏa thế mở rộng, còn cần đối phương càng loạn, càng kích động. Hoặc nói, cần Ulan Hart phán đoán sai lầm. Nhưng, vài phút sau Tôn Chí Tân không khỏi đối với nữ thủ lĩnh Ulan Hart này vừa hận lại vừa bội phục. Nàng không hề nhầm lẫn, nàng cũng không đi tìm địch tung trước, mà là tập hợp tộc nhân tích cực cứu hoả, trước an nội mới địch ngoại, có lẽ nàng cũng không biết đạo lý này, nhưng nàng chính là theo bản năng làm được khiến Tôn Chí Tân vừa hận lại vừa bội phục. “Auge!” Tôn Chí Tân hô. “Có.” “Tiến lên, bắn đá, nghe khẩu lệnh của ta!” Hơn trăm chiến sĩ trẻ chạy lên, bắt đầu đem đá sớm đã lên dây nhanh chóng ở trong tay lấy đà, đợi Tôn Chí Tân hạ lệnh bắn. “Mọi người nhắm mục tiêu, đúng, chọn người cứu hỏa làm mục tiêu, bắn!” Thanh âm vừa vang lên, các chiến sĩ toàn thể vung tay, huy đạn, bắn đá ra ở tốc độ đáng sợ. Ở phía sau những người không có kĩ năng bắn cầm đá xông về phía trước, đem đá dự bị lên, lắp đạn, chuẩn bị lần bắn sau. trong hang động không thiếu nhất là cái gì? đó là đá, bộ dáng gì đều kiểm được, trong ba ngày toàn tộc cùng nhau động thủ, chọn lựa đá nhặt được có thể dùng để bắn kẻ thù dự trữ, chuẩn bị số lượng lớn đủ cho mỗi người đủ bắn hai mươi lần. Nếu không tính lượng mang theo, trên lý thuyết số lần bắn là vô hạn. Trong lúc nhất thời chỉ nghe trong doanh địa đối phương kêu thảm thiết, một phen mưa đá rơi xuống, vận khí không tốt trực tiếp vỡ đầu mất mạng, vận khí tốt một chút cũng bị đập cho mất sức chiến đấu rồi ngã xuống. Đợt thứ hai nhanh chóng phát động, lại đập ngã mấy chục người, tính qua mỗi lần, chiến quả lên đến hơn trăm người. mang đến lòng người hoảng sợ, đám người lung tung tháo chạy tìm kiếm tung tích kẻ thù. “Tái bắn!” Tôn Chí Tân tự kiềm chế tâm lý đánh chết mạng người không tốt, lại một lần nữa lớn tiếng phát lệnh. Vòng thứ ba lại đến, lại là mấy chục người ngã xuống, mấy chục người bị thương. Thừa dịp ngươi bệnh, muốn mạng ngươi! Tôn Chí Tân muốn nhân lúc kẻ thù còn chưa đứng vững trận tuyến hỗn loạn hết sức chọn dùng công kích tầm xa, tận khả năng lớn nhất đánh chết kẻ thù suy yếu sức chiến đấu của đối phương. Bởi vì nếu đánh giáp lá cà, giống vũ khí tầm xa như bắn đá không có đất dụng võ nào . “Bắn!” “Bắn!” “Bắn!” Tôn Chí Tân lớn tiếng kêu, không chỉ hắn, Naaru và Tiger đã lớn tiếng la lên. Lợi hại của việc bắn đá hai người thấy được, chỉ ước gì lúc ấy chính mình cũng đi học kỹ năng này, giờ có thể bắn đá giết địch. Auge mắt lạnh nhìn kẻ thù chạy loạn trong trận doanh địch quân, nhanh chóng tiếp nhận đá từ phía sau, lắp vào, động cánh tay, bắn ra. Bắn ba lần, duy độc hắn một người nhiều lần bắn trúng, đánh gục hai người, đánh bị thương một người. Giờ hắn chính nhanh chóng động thủ lắp đá, đem mục tiêu nhắm vào Ulan Hart. Liên tục ba lượt công kích, thần kinh linh hoạt của hắn đã tự động mò ra thủ pháp bắn đá, lúc này hắn tự tin có thể lấy mệnh nữ nhân kia. “Trúng!” Auge quát lớn. Trúng! Quả thật trúng, bất quá đánh trúng là chiến chùy đá thô lậu trong tay Ulan Hart. Auge sắc mặt xanh mét, hai ánh mắt mị thành hai khe hẹp, cùng ánh mắt Ulan Hart nhìn qua đối nhau, tạo ra tia lửa vô hình. Tôn Chí Tân cũng là trong lòng rét lạnh, có thể trong trường hợp hỗn loạn như vậy cảm giác được đá ngầm phóng tới, là cảm giác lực cùng sức chiến đấu dạng gì mới làm được một bước này? nữ nhân kêu Ulan Hart này thật sự thực đáng sợ, tố chất này quả thực giống võ giả! không, nàng còn có tố chất quân sự gia, người chỉ huy, thật rất đáng sợ! Trong khoảnh khắc, Tôn Chí Tân không dám lấy ánh mắt nhìn một phụ nữ nhu nhược nhìn nàng. Ulan Hart là thủ lĩnh kẻ thù đáng sợ, cũng là một chiến sĩ đáng sợ. Nếu muốn an toàn sinh tồn, nhất định phải đánh chết nàng! “Giết!” Tôn Chí Tân lớn tiếng hét:“Nhắm ngay Ulan Hart, đánh chết!” Chỉ là Ulan Hart cũng không cho hắn cơ hội này, phán đoán kẻ thù không có khả năng cho mình cơ hội cứu hỏa, hơn nữa cái loại vũ khí tầm xa mình không biết này lực sát thương không nhỏ, nàng liền dùng thanh âm thanh thúy to rõ hoàn toàn tương phản với ấn tượng của Tôn Chí Tân đối với nàng hô một tiếng:“Đi lên giết!” Auge bắn giúp nàng phán đoán ra phương vị kẻ thù, lúc này mệnh lệnh phát động tiến công, phương hướng chiến chùy chỉ vào đúng là vị trí đoàn người phục kích. mệnh lệnh của Ulan Hart hạ xuống, toàn bộ toa mâu tộc liền buông chuyện trong tay, ào ào đánh lên. Có thể phát động công kích bằng đạn lửa và bắn đá khoảng cách không có khả năng quá xa, mặc dù có lực cánh tay siêu cường của người tiền sử, khoảng cách cực hạn ước chừng hai trăm bước. Hơn nữa vì tăng độ chính xác và lực sát thương, khoảng cách liền ngắn lại đến một trăm năm mươi bước.