Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 146
Nhưng lại không thể ngăn cản bọn họ đi thăm dò, dưới ảnh hưởng của tâm lý nghịch phản trong quá trình trưởng thành, ngươi càng ngăn trở bọn họ lại càng muốn đi, cuối cùng càng không có khả năng xử lý. Cho nên nói Caban làm kỳ thật thực chính xác, nếu khuyên không được, còn không bằng khơi thông tâm lý tìm kiếm cái lạ, lên kế hoạch dẫn dắt bọn họ.
Yết quá này đề tài không đề cập tới, Tôn Chí Tân hỏi:“Hôm nay các ngươi đi làm sao?”
Alfa nói:“Động này thật sự quá lớn, ta và Caban đi quanh vài vòng, càng vào trong càng phát hiện ra nhiều lối rẽ mới. Sau lại ta cảm thấy dùng biện pháp của ta và Caban tìm lung tung không có kết quả gì, còn không bằng định ra một phương hướng một đường đi xuống, bắt đầu thử tìm kiếm hang động nhìn qua an toàn ở sâu bên trong.”
Caban nói tiếp:“Hai chúng ta đi qua mấy cái đường cụt, trở về một lần nữa chọn lại đường đi. phương hướng đại khái là hướng đông, vừa tra xét vừa đánh dấu. Lần sau ngươi chú ý xem, chỉ cần thấy thảo tiêu hoặc lá cây chúng ta đánh dấu lối rẽ, nghĩa là hai chúng ta đã đi qua, bên kia thực an toàn.” Dừng dừng, lại nói:“Sau đó liền thấy đám Buku này, bọn nó người nhỏ, có vài chỗ chúng ta không qua được, bọn nó có thể chui qua ……”
Tôn Chí Tân vừa nghe, ngươi nãi nãi, để cho trẻ con đi vào chỗ người lớn không đi qua được, vạn nhất bị kẹt hoặc sụt đá làm sao bây giờ? Caban người này, quả nhiên to gan lớn mật!
Đang muốn bão nổi, gặp Caban vẻ mặt vừa sợ lại e ngại nhìn mình, trong ánh mắt đều là nghĩ mà sợ, Tôn Chí Tân phát không ra, chỉ đành tức giận nói:“Nói tiếp đi!”
Lần này nói tiếp là Buku, nói:“Buổi sáng hôm nay cùng Caban thúc thúc cùng đi, có ta, Tôn Tiểu Lỗ, Bone, Lugaoren, Nha Nha……”
Liệt kê một đống cái tên, Tôn Chí Tân nghe được cực kì nhíu mày, này cũng thật hay, tiểu quỷ trong tộc gần như đến đủ…… Cùng kết đoàn đi thám hiểm……
“Chúng ta đi theo Caban thúc thúc và Alfa thúc thúc, đi thật lâu.”
“Là nhiêu lâu?” Tôn Chí Tân hỏi.
Caban trường kỳ ở cùng Tôn Chí Tân, biết hắn, cũng dưỡng thành một chút quan niệm thời gian, cẩn thận suy nghĩ sau một lúc nói:“Khoảng nửa giờ. Bất quá không đi đến cuối, còn có một cái lỗ nhỏ thông vào chỗ càng sâu bên trong, hình thể chúng ta vào không được.”
Buku lại nói:“Chúng ta có thể đi qua.”
“Các ngươi liền chui qua?”
“Phải thế nào……” Buku khóc đáp:“Alfa thúc thúc đứng lại…… Ân, suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói lỗ nhỏ bên kia không có nguy hiểm, ta và Nha Nhà liền chui qua trước. Sau đó là Tôn Tiểu Lỗ, tiếp theo là Bone……”
Alfa thúc thúc ‘nghĩ’ nửa ngày, ‘nghĩ’ này khẳng định là đang vận dụng năng lực tra xét đặc thù. Mà năng lực của Alfa chưa bao giờ sai, hắn nói không có nguy hiểm liền khẳng định không có nguy hiểm. Hiểu được điểm này làm cho trong lòng Tôn Chí Tân thư thả một chút, kia thuyết minh Tôn Tiểu Lỗ hơn phân nửa là không gặp cái gì nguy hiểm . Nhưng là, tên kia sao phải bây giờ còn không trở lại? ẩn ẩn trong lòng vừa động, có chút ý niệm mơ hồ trong đầu lướt qua, còn không kịp nghĩ ra cái gì, lại nghe Buku tiếp tục nói:“Lỗ nhỏ bên kia là cái động lớn, có thể chứa mấy chục người. Lúc đầu bên trong tối như mực nhìn không thấy, ta để Nha Nha và Tôn Tiểu Lỗ chờ, trở lại cửa động lấy cây đuốc, rồi trở về mới thấy rõ bên trong.”
“Bên trong thế nào?”
Buku nói:“Rất được, có rất nhiều khối đá cổ quái, còn có thạch nhũ từ đỉnh rũ dưới đẹp mắt ngươi nói, rất dễ nhìn!”
“Có thể nhìn rõ ràng như vậy?”
Buku gật đầu:“Có thể . Động kia khá lớn, bất quá đỉnh không quá cao.” Nhìn nhìn Tôn Chí Tân, nói:“Nếu có hai người cao bằng ngươi mới có thể đụng đến đỉnh. Cho nên cho dù có gió thổi cây đuốc diêu đến diêu đi, ta còn là có thể thấy rõ đỉnh. Nó thật sự không quá cao, Bone liền chỉ một khối đá trên đỉnh, nói là muốn bẻ một khối đá đỏ về chơi.” trong lòng Tôn Chí Tân chợt động, gió thổi cây đuốc lay động? liệu có phải cách hang động này không quá xa lại có một cái cửa khác? có thể cảm giác thông gió rõ ràng như thế, gió bị đưa vào khiến hỏa diễm chớp lên.
Buku nói tiếp:“Ta ở đây phía dưới đỡ lấy Bone cho hắn lấy đá, Nha Nha giơ đuốc, ân…… Zimmer, ý là là .” Buku lại khai khóc, khóc nói:“ lúc Tôn Tiểu Lỗ vừa mới tiến vào trong động còn ngoan ngoãn, giống như bình thường hít mũi ngửi khắp nơi, nhưng lúc ta đi giúp Bone ấy, ta chợt nghe Tôn Tiểu Lỗ kêu hai tiếng, như là hướng về phía một phương hướng chạy tới chơi.”
Buku vẻ mặt lo lắng, bổ nhào vào trong lòng Tôn Chí Tân lên tiếng khóc lớn:“Ta lúc ấy cũng không ở lâu, khi nghe được Caban và Alfa thúc thúc kêu mọi người trở về chuẩn bị ăn cơm liền ra động. Một đường đi cả buổi mới phát hiện không thấy Tôn Tiểu Lỗ, nó không đi theo chúng ta đi ra. Ta đã đánh mất nó! đều ta sai, Zimmer, ta lo lắng Tôn Tiểu Lỗ, sợ nó bị lạnh bị đói, không về được.”
“Đừng khóc, đừng khóc. Zimmer hỏi ngươi, ngươi cẩn thận nhớ lại một chút, trong động kia có phải hay không có rất nhiều ngách?”
“Nhiều.” Buku khóc nói:“Có cái còn không nhỏ, người lớn có thể chui qua, bên trong tối như mực có gió lạnh thổi đến. Nó nhìn qua rất sâu, chúng ta có gan lớn cũng không đi qua, Caban thúc thúc và Alfa thúc thúc lại bảo ăn cơm, ta…… Ta……”
“Không có việc gì.” Tôn Chí Tân an ủi nói:“Tôn Tiểu Lỗ thực thông minh, lại nhớ đường, khẳng định sẽ trở về . Ngươi trước đi ăn cơm ngủ một giấc, việc này Zimmer sẽ nghĩ biện pháp.”
Buku khóc một trận, thấy mình thật sự không thể giúp được gì, chỉ đành khóc rồi đi. Tôn Chí Tân lại lần nữa cẩn thận hỏi qua Alfa và Caban một lần, mới cho hai người trở về, chính mình ngồi ngồi xuống trầm tư.
Lấy Tôn Tiểu Lỗ tỉnh táo thông minh, khả năng lạc đường gần như không. Ham chơi đã quên về nhà đồng dạng cũng không khả năng, tiểu gia hỏa kia chính là đồ tham ăn, chuyện khác vô luận thế nào cũng so ra kém với ham thích của nó đối thức ăn. Như vậy khả năng còn lại cũng chỉ có thể là gặp nguy hiểm hoặc là bị thương, mới làm cho nó không thể trở về.
Tiểu khốn khiếp kia rốt cuộc gặp được nguy hiểm ở nơi nào? là bị ngã hay là bị thương? hoặc là bị khe hở nham thạch nhỏ hẹp giữ lại, lại hoặc là bị đá lở lấp mất? vừa nghĩ đến Tôn Tiểu Lỗ bị nhốt ở một chỗ chịu lạnh chịu đói, hoặc là bất lực nằm ở mộtchỗ đợi mình cứu viện, trong lòng Tôn Chí Tân liền bất ổn trừu đau, rốt cục hiểu được cảm giác nóng ruột nóng gan của người làm cha mẹ đối con cái.
Dưới cơn nóng vội, bận rộn gọi Caban và Alfa tới, ba người cùng nhau một lần nữa trở lại chỗ hang động kia tìm kiếm Tôn Tiểu Lỗ.
Ba người cước trình đều nhanh, nhưng đường kia thật là quá dài, tuy là đường đã được dò trước vẫn phải vừa đi vừa lần mất một giờ. Trên đường đi ba người phát hiện lối rẽ không dưới mười lối, giống như cành cây vươn ra không biết thông đến hướng phương nào. Sau lối rẽ còn có lối rẽ, kia đó là một hệ thống phân bố lập thể dạng mạng nhện, tình huống phức tạp chỉ sợ chỉ có thiết bị sóng tần trình độ cao mới có thể tham minh cấu trúc của nó.
Đối mặt với hệ thống hang động phức tạp như thế, Tôn Chí Tân mới vừa rồi tin tưởng vững chắc Tôn Tiểu Lỗ tuyệt đối sẽ không lạc đường không khẳng định nữa. Tôn Tiểu Lỗ chỉ là sói con, cũng không có được hệ thống khí quan như đám dơi. Tại đây trong hang động phức tạp nếu không có nguồn sáng liền tối như mực vươn tay không thấy năm ngón tay, Tôn Tiểu Lỗ có thể lạc đường hay không liền khó nói .
Trong lòng càng sốt ruột, mơ mơ hồ hồ lại dâng lên một cái ý niệm trong đầu: Đúng rồi, dơi đâu hết rồi? nhớ rõ lần đầu đến thám hiểm gặp đàn dơi chỉ sợ phải hơn vạn con. Tuy là sau có Qigeli đắc lực diệt hết, loại sinh vật này cũng không thể hoàn toàn diệt sạch sẽ, vì sao một đường đi tới một con cũng chưa bị kinh động, một con cũng không thấy?
Đến hỏi Alfa và Caban, hai người kia đồng dạng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, Caban lại nói:“Tôn Chí Tân, ngươi có cảm giác được hay không?”
“Cái gì?” Tôn Chí Tân đang lo lắng Tôn Tiểu Lỗ, khẩu khí có chút không chút để ý.
Caban sau khi ngẫm nghĩ nói:“Ta cuối cùng thấy đường này dường như hướng lên trên. Ngươi chú ý xem, chúng ta gặp được lối rẽ tuyệt đại đa số đều là hướng lên, ít có hướng xuống. Hơn nữa đoạn phía trước ẩm ướt, về sau càng đi càng khô ráo, ta nhớ rõ ngươi nói tới gần mặt hang động mới có thể như vậy đúng không?”
“Ngươi có ý gì?”
Alfa tiếp lời nói:“Ta nghĩ Caban ý nói, có thể hay không là một cửa động khác? Tôn Tiểu Lỗ có lẽ đi lung tung chạy ra ngoài.” trong lòng Tôn Chí Tân bởi vì Tôn Tiểu Lỗ mà có chút loạn, chỉ nói:“Đi nhanh một chút, có gì nói sau.”
Hai người kia liền không thèm nhắc lại, cùng Tôn Chí Tân một đường yên lặng đi gấp.
Trong chốc lát, ba người đi vào cửa động đám Buku chui qua. Tôn Chí Tân lấy ra đèn pin cẩn thận quan sát cửa động kia, thấy đường kính của nó chỉ có ba mươi phân, cửa động hẹp dài hình trứng, chiều sâu còn không rõ, chừng sáu, bảy thước, bên trong tối như mực, cái gì cũng nhìn không thấy.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
20 chương
9 chương
13 chương
39 chương
68 chương
103 chương
18 chương