Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 130
Từ lúc Tiger nói, một trận mưa đá giằng co ước chừng bốn mươi phút thì dừng, bên ngoài vách núi rơi xuống một băng cầu bất quy tắc. Ngắn ngủn bốn mươi phút, nó đã lột một tầng đất, đủ để thấy được lúc ấy sức tàn phá của mưa đá. Nếu không phải Caban đúng lúc phát hiện chỗ lõm để tránh họa này, tình cảnh cả nhóm người sẽ rất không ổn.
Đến lúc này mưa đá tuy rằng ngừng, nhưng bên ngoài chỗ lõm cuồng phong vẫn tàn sát bừa bãi như cũ, gió thổi mang theo nhiều cát bay đá chạy, che trời như là một nồi bùn đen tuyền, lại giống như che vân tế nhật cản trở hết thảy tinh quang và ánh trăng, vươn tay không thấy ngón tay.
Sự thật bức bách Tôn Chí Tân không có nhiều thời gian thương tiếc Harry, mạnh mẽ xốc lại tinh thần chỉ huy mọi người chuẩn bị thức ăn. Đêm đó mọi người liền đơn giản nướng thức ăn lấp bụng.
Đến rạng sáng khoảng bốn giờ, bên ngoài gió thổi chậm rãi trở nên nhỏ lại, như là đợt gió tiên phong đã qua, khí thế yếu bớt, như là đang chỉnh lại đại quân, chuẩn bị phát động đả kích cường đại lần thứ hai.
Vừa nghĩ đến Harry, trong lòng Tôn Chí Tân liền vững vàng, ở bên Naaru và Tiger luôn không ngủ được. Thời tiết càng sinh biến hóa dẫn tới hắn chú ý, xoay người đứng lên ra ngoài thử đi thăm dò.
“Tiểu tân ?” Naaru mơ hồ kêu một tiếng, mắt buồn ngủ mông lung nhìn Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân hướng hắn nhẹ nhàng cười, giọng khàn khàn nói:“Ngươi ngủ nhiều một chút, ta ra ngoài nhìn.”
Gió lớn, phát ra thanh âm cũng lớn, tiếng nói của Tôn Chí Tân vừa mới khôi phục, nói lên không chỉ có cổ họng đau đớn, thanh âm cũng là khàn khàn trầm thấp không thể phát ra thanh âm quá lớn, tựa như nức nở trong tiếng gió, nghe khiến người ta trong lòng hơi phát đau.
Naaru chấn chấn tinh thần, nhìn mất mát trong đáy mắt Tôn Chí Tân lại không biết nói nên an ủi như thế nào mới tốt, chỉ thấp giọng nói:“Để ý chút. Ngươi vẫn đừng nói , giữ gìn cổ họng đi, đợi một chút ngươi muốn nói cái gì ta đều nghe ngươi nói.”
Tôn Chí Tân cười cười, ra hiệu một cái cho Naaru bảo hắn an tâm ngủ, chính mình chậm rãi thật cẩn thận nhấc chân ở trong đám người ngủ say tìm vị trí đặt chân đi ra bên ngoài chỗ lõm.
Hàn lưu dẫn đến sụt giảm nhiệt độ đã rất rõ ràng, không cần nhìn nhiệt kế trên đồng hồ Tôn Chí Tân cũng có thể phán đoán giờ độ ấm đã giảm xuống dưới độ âm.
Ngẩng đầu nhìn trời, trời so với lần đầu đã sáng hơn nhiều, nhưng vẫn không nhìn thấy sao trăng đâu cả, chứng minh chúng đã bị tầng mây dày đặc che khuất , đồng thời cũng thuyết minh tầng mây đã vượt qua tốc độ của đội ngũ tới nơi này, nếu phát sinh đột biến gì, ai cũng trốn không thoát !
Hít một hơi thật sâu, Tôn Chí Tân giơ lên kính viễn vọng nhìn phương hướng gió thổi tới.
Xuyên thấu qua kính viễn vọng, có tia sáng hoa mỹ như sa như vụ, hoặc là nhứ trạng hái quang mạn không phất phới, chiếu sáng phương trời xa. Chúng giống như Bắc cực quang biến ảo không ngừng, tư thái cùng màu sắc xinh đẹp đến không cách nào hình dung, xinh đẹp kì huyễn đến cực điểm.
Tôn Chí Tân thật sâu hít một hơi, đem kí ức về Harry loại bỏ, suy nghĩ muốn suy nghĩ làm sao ứng phó nguy cơ trước mắt.
Đang nghĩ, chợt thấy trên người ấm áp, Tôn Chí Tân đem ánh mắt rời khỏi kính viễn vọng, là Naaru ở sau lưng mở ra vạt áo dùng một động tác vô cùng thân thiết của tình nhân đem mình khóa lên da hắn.
Ngực dán lên bờ ngực nóng bỏng của Naaru, mang đến cảm giác ấm áp lại an toàn. Được Naaru ôn nhu dùng áo da bao lấy như vậy, Tôn Chí Tân mệt nhọc đau xót liền được an ủi, làm cho toàn thân hắn đều ấm áp lên, nhịn không được quay đầu mỉm cười.
Naaru vừa thấy mặt Tôn Chí Tân liền biết hắn ở bất an, còn đang tưởng niệm Harry. Naaru liền tránh đi chỗ đau của Tôn Chí Tân, nhẹ giọng hỏi:“Thấy cái gì ?”
Tôn Chí Tân mặc không lên tiếng, đem lưng nhích lại gần, thả lỏng một chút càng thêm tiến sát trong lòng Naaru, một bên đem kính viễn vọng yên lặng đưa cho hắn.
Naaru chưa dùng qua thứ này , Tôn Chí Tân đưa nó đến trước mắt hắn làm mẫu một chút Naaru mới hiểu , kinh hỉ mà lại kinh ngạc nhìn cảnh sắc Tôn Chí Tân chỉ.
“Ta còn là lần đầu thấy cảnh sắc như vậy. Thật thần kì, cũng…… Thật là đẹp mắt !” Naaru nhẹ giọng khen.
“Dễ nhìn, nhưng rất nguy hiểm !” Tôn Chí Tân nói.
“Vì sao ? thứ xinh đẹp như vậy.” Naaru không tin nói.
“Thứ xinh đẹp đều là thứ trí mạng , tựa như nấm độc, càng đẹp lại càng độc.”
“Kia làm sao bây giờ ?”
Tôn Chí Tân một bên dùng tay ra hiệu một bên nói:“Loại ánh sáng này tên là cực quang, là năng lượng từ…… Ân, là do nguyên nhân đặc thù dẫn tới . Nó xuất hiện đại biểu thời tiết kịch biến”
Naaru nghiêm túc nghe, không phải hiểu lắm, nhưng có thể lý giải ý tứ Tôn Chí Tân muốn biểu đạt, hỏi:“Là thời tiết biến hóa ra làm sao ?”
Tôn Chí Tân khoa tay múa chân:“Còn có thể biến như thế nào ? gió thổi lớn hơn nữa, nhiệt độ giảm càng nhanh, mưa đá lớn hơn nữa, có lẽ mặt đường còn có thể bởi vậy mà kết băng, làm cho hành trình càng thêm khó đi.”
“Mưa đá ?”
“Chính là băng thạch các ngươi nói”
Trên mặt Naaru hơi biến sắc, hỏi:“Ngươi cảm thấy phải làm sao bây giờ ?”
Tôn Chí Tân nghiêm mặt nói:“Chúng ta giờ đã đi được hơn nửa đường, nếu hừng đông xuất phát, chạng vạng có khả năng đến được hang động . Trước mắt sáng suốt nhất là để mọi người lợi dụng đêm nay hảo nghỉ ngơi dưỡng tinh thần và thể lực, sáng sớm mai liền xuất phát, dùng toàn tốc hướng hang động. Nhưng giờ xem ra tốt nhất là không dừng lại chút nào, giờ liền xuất phát”
Nghe Tôn Chí Tân, thần sắc Naaru từ ôn tồn chậm rãi chuyển thành nghiêm túc, quyết đoán nói:“Ta lập tức đi gọi người, lập tức xuất phát !”
Naaru nói động liền động, trong không gian không lớn rất nhanh liền vang tiếng hắn gào lên. Ngay sau đó Tiger cũng bừng tỉnh, dùng thời gian rất ngắn làm rõ hiện trạng, gia nhập Naaru , thúc giục mọi người đứng dậy ra đi.
Caban mơ mơ màng màng bị gọi dậy, đầu tiên là mờ mịt trợn mắt nhìn bốn phía, sau đó mạnh trợn to mắt đứng lên, khập khiễng nhằm phía Tôn Chí Tân:“Tôn Chí Tân, xuất phát sao ?”
Tôn Chí Tân hướng hắn gật gật đầu, xoay người lại đánh thức Buku.
“Ra đi, ra đi ! đều mau một chút cho ta, đừng lề mề !” Caban ở nơi nào gọi bậy.
Caban dập tắt nửa số lửa trại, chỉ để lại vài cái dùng để đốt đuốc. Naaru và Tiger để mỗi người trong tay đều cầm một cây đuốc, gom đội ngũ một chút, liền nhanh chóng xuất phát.
Naaru đầu tiên là nhìn nhìn Tôn Chí Tân, lại nhìn Tiger , hai người đều hướng hắn gật đầu. Naaru liền mạnh mẽ vung tay lên, quát:“Xuất phát !”
“Xuất phát, xuất phát !” Caban lớn tiếng gọi bậy , vọt vào gió lạnh.
Năm giờ bốn mươi phút, đoàn người tới một vách đá đầy dây leo. Tôn Chí Tân giơ đèn pin hướng lên trên, kinh hỉ phát hiện nó tuy rằng bị cuồng phong và mưa đá phá hủy một phần, nhưng đại đa số vẫn có thể an toàn leo lên.
Tôn Chí Tân cái chân trâu buộc lên trên lưng, ra hiệu hỏi Naaru:“Lên ?”
Naaru gật gật đầu, ngồi đem Buku buộc lên trên lưng mình.
Đến khi đội ngũ chỉnh tề, Tiger mới cùng Naaru xác nhận, lập tức vung lên cánh tay, gọi to:“Lên !”
Một đám người nghe lệnh vội chạy đi lên, đều tự tìm đường thích hợp leo lên trên.
Gió lớn trời lạnh , khiến người ta tay chân cứng ngắc, leo lên so với bình thường càng hao sức. lúc Tôn Chí Tân đi lên đỉnh núi theo bản năng nhìn đồng hồ, thời gian đã là sáu giờ ba mươi lăm phút.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, phương xa đã loáng thoáng hiện ra một đường chân trời, trời đã sáng.
Lại lấy ra kính viễn vọng quan sát, chỉ nhìn một cái Tôn Chí Tân suy đoán của mình được chứng thật: có ba đám mây hình xoắn ốc đang hình thành.
Tôn Chí Tân lo lắng lo lắng nhìn ba cái lốc xoáy kia, chúng nó còn đang lớn lên, thành hình, chỉ xoay tròn tại chỗ không chuyển động. Nhưng nếu chúng đủ lớn sẽ di động, hơn nữa tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh.
Bất chấp cổ họng đau đớn, Tôn Chí Tân lớn tiếng hô to:“Phía dưới ! đều đi nhanh lên, thời gian không còn nhiều !”
Đợi cho toàn mọi người đi đến, thời gian đã là hơn bảy giờ năm phút, Tôn Chí Tân dùng kính viễn vọng xem qua ba cái lốc xoáy kia đã đủ lớn, bắt đầu chuyển động !
Naaru lớn tiếng:“Đi, đi, đi ! tiểu Tân, ngươi đang làm cái gì ?”
Quay đầu đi nhìn Tôn Chí Tân, chỉ thấy Tôn Chí Tân vẫn bình tĩnh nhìn kính viễn vọng trước mắt, ngồi xổm trước một phiến đá viết viết vẽ
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
10 chương
18 chương
58 chương
11 chương
86 chương
10 chương