Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 128
Lại chạy ước chừng gần một giờ, Tôn Chí Tân chỉ biết mình đoán đúng . Caban chạy phía trước đột nhiên quái kêu một tiếng, lộn trở lại, miệng kêu lên:“Lui ! lui ! lui ! thủy triều đến !” mọi người là đón thủy triều mà chạy, thủy triều thứ hai nước sông vừa cao vừa gấp, nguyên bản còn không thấy được bộ dáng chỉ có thể có thể nghe được tiếng nước sông bắt đầu khởi động ở trong tiếng gào của Caban đảo mắt liền tới !
Đã thấy đường chân trời cuối khúc sông, một đường trắng xuất hiện, nhanh chóng ập đến. Trong vài giây ngắn ngủn nó liền chảy qua khúc ngoặt phía trước, kịch liệt rít gào loạn lưu chụp khởi cành lá, sau đó lại tràn lên trên loạn thạch bên bờ, tạo ra thanh thế càng thêm lớn đầy trời bọt nước.
Nó tới cực nhanh, trước sau không đến hai phút nó đã đuổi tới dưới chân mọi người.
Đợi nó chảy tới gần mới thấy nước sông hình thành đầu sóng cao tới gần một người, bọt trắng cuồn cuộn, sương trắng bọt nước đầy trời trực tiếp đập mặt mà đến, nói là vạn mã bôn đằng thì có chút khoa trương, nhưng quả thật có khi thế thiên quân vạn mã!
Mọi người được nhắc nhở sớm đã trốn đến chỗ cao bờ sông, ngay cả như vậy, đợt nước cuốn chỉ cách mọi người một cánh tay. Đợi triều qua đi, mực nước tăng vọt, mọi người chạy nơi góc cao bên bờ sông cũng không thể tránh nó, bị nước sông vọt lên đến bụng chân.
Nhìn như vậy, tất cả mọi người cả kinh nín thở. Nếu không phải Tôn Chí Tân sớm có dự kiến trước bảo mọi người, dù thủy triều không mang đến thương tổn, vẫn sẽ làm mọi người trở tay không kịp mà tụt tốc độ.
Tiger lôi kéo Tôn Chí Tân tiếp tục chạy gấp, miệng kêu lên:“Nhìn cái gì vậy ? đừng ngẩn người, tiếp tục chạy !” dưới chân Tôn Chí Tân phát lực chạy càng gấp, hắn biết thủy triều như vậy tuyệt đối sẽ không chỉ có một đợt sóng, nó giống như long môn điệp lãng, từng đợt từng đợt càng mạnh hơn, hơn mười phút sau sẽ nghênh đón một cơn sóng lớn hơn nữa, sau đó từng đợt từng đợt sẽ theo nhau mà đến, sớm hay muộn sẽ tràn ngập đường sông. Nếu như không muốn bị trước sau truy kích giáp công, phải nhanh hơn, trong cục diện hai bên vây hãm ban đêm phải ngừng lại ở nơi cao nhất.
“Chạy a !” Caban lộn xộn kêu , lại khập khiễng chạy vội tới đằng trước.
Thật là giống như chạy đua sinh tử bỏ mạng chạy như điên ! cước trình của mọi người bị sóng triều cản trở, cuồng phong sau lưng lại đuổi theo ngày một gần. Nghe tiếng gió hú hét sau lưng, đúng là chỉ cách năm, sáu km! trong lòng Tôn Chí Tân âm thầm kêu khổ, lấy tốc độ gió, nhân lực làm sao so nổi ? trời biết sau khi bị cuồng phong vượt qua sẽ mang đến biến hóa thời tiết ác liệt gì? bởi vậy lựa chọn duy nhất chỉ có thể là cướp đường chạy như điên !
Tôn Chí Tân vừa sợ vừa vội, hơi thở trong phổi hỗn loạn cuồn cuộn , vọt tới cổ họng một cơn đau thấu tim. Tôn Chí Tân ho lớn hai cái, vô ý thức hô một tiếng:“Đều mẹ nó chạy mau cho ta!”
Thanh âm rất nhỏ, lại khàn khàn thô dát khó nghe, bản thân Tôn Chí Tân cũng không chú ý mình cư nhiên phát ra thanh âm, chỉ lo chúi đầu chạy như điên. hắn thầm nghĩ cám ơn trời đất, tạ thần phật khắp nơi phù hộ để mình làm ra giày da thú, nếu không lấy tốc độ chạy cũng tình hình giao thông, dã nhân tiền sử sẽ gặp nạn lớn, bản thân khẳng định chạy không được mấy ngàn thước bàn chân sẽ tự bỏ cuộc.
Lại chạy tiếp gần một giờ, đi tới đầm lầy mọc đầy bụi cỏ giống cây cọ lần trước, lại tiếp tục chạy về phía trước, lướt qua hồ nước kì lệ kia, là nơi nghỉ chân đêm nay.
Đoạn đường này là đoạn đường khó đi nhất hôm nay, đầm lầy hoàn cảnh phức tạp, khắp nơi đầy bẫy bùn, bất cẩn rơi vào sẽ ngập đầu tai ương. Tuy rằng bởi vì lần này nhiều người có thể cứu đúng lúc, nhưng nhất định sẽ giảm tốc độ rất rất nhiều. Nếu không muốn mạo muội phạm hiểm, vậy tất nhiên không thể gấp gáp, kết quả này tương tự cũng sẽ giảm lại tốc độ của cả đội. Nhưng sau lưng lại bị cuồng phong đuổi theo , khiến cho người ta chậm không nổi, liền hình thành tình huống chậm cũng không được mà nhanh cũng không được.
Tôn Chí Tân đang lo lắng, lại nghe Naaru la lớn:“Mọi người nhìn đường mà đi !”
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảnh cỏ bụi tươi tốt đã bị người thanh trừ thành một con đường ngoằn nghèo. Từ xa nhìn lại, giống như đinh ba của thủy tề vung một cái về phía biển, liền mở ra một con đường. Không chỉ có vậy, còn thấy dấu hiệu đánh dấu vị trí vũng bùn, vừa xem là hiểu ngay, làm sao để đi, ở đâu có vũng bùn, rất rành mạch !
Nhìn thấy tình thế biến hóa như vậy, Tôn Chí Tân không khỏi mừng rỡ, đột nhiên nghĩ vậy nhất định là kiệt tác của Qigeli. Người nọ cùng mình đi thám hiểm hang động một lần liền học biện pháp đánh dấu đường này, lại dự kiến trước dọn sạch cỏ trên đường, giúp đề cao tốc độ thông qua đầm lầy của cả đội.
Qigeli, thật góp sức !
Chỉ trong nháy mắt, Tôn Chí Tân thật hận Qigeli không thể lập tức xuất hiện trước mặt mình, để mình có thể ôm lấy hắn hung hăng hôn một ngụm. Đại hiệp cụt tay quả thực quá có năng lực , không chỉ thiện học thiện kí, còn có thể linh hoạt vận dụng suy một ra ba, cũng có kinh nghiệm phong phú làm việc chắc chắn chất lượng tốt ! có hắn ở đây chuẩn bị trước, đoàn người đi qua đầm lầy sẽ trở nên thập phần thong thả, hắn làm cho đất trũng thành thành đường cái. Khó trách Naaru cùng Tiger có thể qua lại bôn ba như gió, nguyên lai bọn họ tiết kiệm nhiều thời gian ở đây.
Chỉ là, khi toàn bộ mọi người tiến vào đường đi trong bụi cỏ, không lâu sau vẫn bị cuồng phong đuổi theo.
Nó thật là quá nhanh !
Tôn Chí Tân chỉ nghe từ sau lưng truyền đến dày đặc tiếng vang như gốc cỏ bị lật tung, quay đầu nhìn lại, luồng gió kia quả thực giống như máy ủi đất cỡ lớn, gào rú tiến phía trước, toàn bộ cỏ bên đường đều bị xới lên, bay tán loạn bốn phương tám hướng.
Chỉ nhìn luồng gió này, sợ là đã qua cấp bảy, đang tiến gần đến cấp tám !
Tôn Chí Tân hoảng hốt, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình vừa rồi mở miệng nói chuyện, hai tay đồng thời vung ra ra hiệu.
Naaru một bên giải đọc, một bên lớn tiếng hạ lệnh:“Mọi người, có dây thừng đều lấy ra, buộc vào nhau. Người không có dây thừng hoặc là không có dây thừng ở gần , nhanh giữ lấy người bên cạnh !”
Vừa nói, Tôn Chí Tân liền cảm thấy phía sau lưng mình như là bị đẩy một phen, luồng gió tạt trên lưng hắn, đúng là đẩy hắn không thể kiềm chế lảo đảo về phía trước, thân thể không chịu khống chế ngã về phía bùn lầy được đánh dấu.
“Tiểu tân !” Tiger hét lớn một tiếng, nhanh lao tới, một tay kéo lấy Tôn Chí Tân trở về.
Tôn Chí Tân kinh hồn lấy lại bình tĩnh, thừa dịp này cởi xuống dây thừng lúc đầu vẫn buộc ở bên hông, cùng Naaru, Tiger ba người cùng nhau bắt lấy căn dây này thừng cố định chính mình. trì hoãn như vậy, kình phong không chỉ đuổi theo mọi người, còn có hơi hướm vượt lên phía trước.
Gió giật, kinh hoàng! vùng trời phía trước cơ hồ lập tức liền hôn ám, tầm nhìn nhanh chóng giảm xuống chỉ hơn mười thước.
Cuồng phong lật tung bụi cỏ, một mảng nước bùn quăng loạn. Đám người bị hãm trong cuồng phong, Tôn Chí Tân mới biết được sức mạnh của nó đúng là đáng sợ. Bị nó thổi mạnh như vậy, con người rất khó có thể đứng vững mà đi, không nói đến đi đường ngã trái ngã phải, còn cảm thấy thân thể rất nhẹ, nhẹ đến đáng sợ, như là bất cẩn một cái sẽ bị gió thổi đi. May mắn Tôn Chí Tân ý thức khốn cảnh này trước, thông qua Naaru đề lệnh bảo mọi người hoặc là cầm lấy dây thừng, hoặc là bám lấy nhau mà đi, mới miễn cưỡng không đi lệch đường.
Đương nhiên, cuồng phong cũng không phải hoàn toàn không có lợi, chỗ tốt duy nhất của nó chính là đuổi theo sau lưng, bởi vì tốc độ của nó lớn hơn tốc độ đi bộ của con người, gió thổi mạnh hình thành một cỗ đẩy mạnh, tuy rằng khiến người ta rất khó khống chế phương hướng, nhưng lại đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước. Toàn bộ giống như là phía sau mông có một chiếc xe đẩy nhanh như bay, đúng là đẩy người muốn dừng cũng không dừng được. Như thế tốc độ mọi người liền tăng mạnh, tuy rằng nguy hiểm, lại thành mượn gió bẻ măng.
Chạy trong đầm lầy đầy cỏ hơn mười phút, gió lớn, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, hiện tượng tụt giảm nhiệt độ phi thường rõ ràng. Nếu không phải mọi người chạy trốn sớm đã toàn thân đầy mồ hôi, gió lạnh đủ để thổi người tay chân cứng ngắc.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
20 chương
9 chương
13 chương
39 chương
68 chương
103 chương
18 chương