Buku vẫn giống như những đứa trẻ khác trong tộc, sáng sớm chuyện đầu tiên cần làm chính là đi kiếm củi. Tôn Chí Tân liền nhìn thân thể nhỏ bé của hắn bị sương mù dày đặc nuốt chửng, kiếm củi xong lại từ trong sương mù dày đặc đi ra, trong lòng không biết sao rất đau lòng. Hắn có thể tưởng tượng, tiểu thiếu niên nhỏ bé kia cả người bị không khí đông lạnh hơi run run như thế nào, dùng sức một bên dùng tay xoa xoa thân thể nhỏ bé của mình, một bên xoay người kiếm củi — trong lòng lại nhịn không được đau đớn. Trẻ con tiền sử thật là hiểu chuyện, cũng thật là đáng thương. Tôn Chí Tân thậm chí muốn thế Buku đi giúp hắn kiếm củi, nhưng hắn lại biết Buku khẳng định không muốn, bởi vì đứa trẻ kia đem chuyện này coi như là một loại trách nhiệm, phải hoàn thành nhiệm vụ. Hiểu được điểm ấy, đối với tiểu gia hỏa kia liền càng đau. Bản thân Tôn Chí Tân cũng có da thú, nhìn Buku bị đông lạnh thành như vậy, đã nghĩ làm cho hắn làm một kiện áo da, lại làm một cái quần da mặc vào chống lạnh, đừng để đứa nhỏ này mỗi sáng sớm lúc đi kiếm củi bị đông lạnh miệng tím tái cả lại. Chọn da thú, lại đại khái khoa tay múa chân một chút hình thể của Buku, căn cứ vào đó cắt da thú thành những mảnh ghép, lại dùng kim luồn sợi đay đem chúng may vào với nhau, ý đồ muốn làm chiếc áo da đầu tiên thời tiền sử. Toàn bộ quá trình tiếp theo khá dễ, may mắn Tôn Chí Tân từ chỗ Tiger lấy lại ba lô của mình, bên trong không ít công cụ này nọ, đặc biệt là con dao Thụy Sĩ đa năng kia, trong lúc này phi thường hữu dụng, nếu không chuyện may áo da này căn bản chính là hữu tâm vô lực. Nhưng cho dù có công cụ tiên tiến trợ giúp, Tôn Chí Tân vẫn phải thập phần cố sức. Da thú kia vừa dày vừa thô, còn cứng ngắc, dùng kéo rất tốn công, còn không bằng dùng dao cắt. Tôn Chí Tân liền vẽ bản vẽ, đem da thú đặt lên dùng dao chiến đấu với chúng nó, cuối cùng mới cắt thành hình dạng chính thức có thể dùng may. Sau đó là khâu vá, toàn bộ quá trình liền càng làm cho người ta đau đầu. Trước kia Tôn Chí Tân vẫn không rõ vì sao trên TV phụ nữ may chăn nặng hay đế giày sẽ đeo một cái vòng sắt ở đầu ngón tay. Giờ hắn hiểu rồi, đối với loại da thú tiền sử thô chế này , muốn dùng kim đâm xuyên nó thật là một chuyện khó khăn phi thường, phải có một cái vòng sắt như vậy ở đầu ngón tay dùng để đè mũi kim xuyên qua da thú mới có thể khâu lại, có nên cái vòng sắt này còn có một cái tên rất đẹp: cái đê. Không có đê, Tôn Chí Tân trước kia không quan tâm mấy chuyện may vá này, không dùng đến thứ kia. Ở hiện đại, rât nhiều người cũng không thường xuyên may vá quá quần áo. Cho nên Tôn Chí Tân chỉ đành tìm kiếm trong mấy thứ đồ của mình, cuối cùng tìm được một cái vòng sắt rộng coi như cái đê đeo lên đầu ngón tay. Có đê cùng kim inox, lại thêm nghị lực vô cùng cường đại và thống khổ tóc cũng trụi lủi, Tôn Chí Tân mất chừng tám ngày mới làm được cho Buku một bộ đồ che ngực. Không có cách nào khác, kỹ thuật của một thằng đàn ông trước kia chưa từng may đồ như hắn, lần đầu tiên liền làm ra được như vậy, đã thực khó lường . Về phần tay áo, hắn còn chưa có khả năng làm ra, cho nên chỉ có thể che ngực.