Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ
Chương 128
Trước ở Minh Khâu đối phó Lưu Minh Tông Dư Thừa Vân, Nhiếp Phong chính là không địch lại, bị Dư Thừa Vân đè lên đánh. Nếu không phải là Bộ Kinh Vân xuất hiện kịp thời ra tay liên thủ với hắn, thì hắn khả năng cao là đã bị mất mạng rồi.
Bây giờ gặp phải tên Cô Nho Vân này, vẫn là bị đè đầu ra đánh, điều này làm cho nội tâm Nhiếp Phong hắn tràn ngập sự cảm giác không cam lòng cùng một chút lệ khí.
Nhiếp Phong hắn, từ khi nào lại yếu đuối như thế?
"Xá Thần Khí Phật, Ly Kinh Bạn Đạo!" Niếp Phong từ trong miệng đọc thầm bát tự khẩu quyết của Ma Đao, cả người hắn liền bùng nổ ra một loại khí tức khủng bố đến doạ người.
Loại khí tức này cực kỳ yêu dị, tràn ngập một loại lực lượng tà tính, vẻn vẹn chỉ là liếc mắt nhìn qua, đều sẽ khiến người ta có cảm giác cực kỳ hồi hộp cùng sợ hãi.
Diệp Thần khi nãy còn lo lắng cho Nhiếp Phong, lúc này bỗng nhiên biến sắc, trên mặt hắn tràn đầy vẻ nghiêm nghị mà nhìn Nhiếp Phong, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Hắn rốt cuộc đã biết Bộ Kinh Vân tại sao lại không có ra tay trợ giúp Nhiếp Phong.
Bởi vì hắn nhập ma rồi.
Trong đầu Diệp Thần lập tức liền xuất hiện ra cái đáp án này.
Đối với Nhiếp Phong, Diệp Thần đương nhiên là cực kỳ quen thuộc, hắn cũng biết trạng thái nhập ma của Nhiếp Phong, là khủng bố tới cỡ nào!
Mà làm Diệp Thần lo lắng nhất chính là, trạng thái nhập ma của Nhiếp phong, vốn là không thể khống chế được.
Nhập ma cùng Phong Huyết không giống nhau, trạng thái Phong Huyết của Nhiếp Phong, hắn vẫn giữ được thần trí mình thanh tỉnh. Thế nhưng dưới trạng thái nhập ma, Nhiếp Phong liền biến thành một cỗ máy giết người khủng bố, không có một chút lý trí nào tồn tại trong hắn.
Mà sau lưng Diệp Thần, cái tên bị phong trụ đan điền Khổ Huyền lão hòa thượng kia, mặt hắn lúc này hiện lên đầy vẻ chấn động, kinh hô bật thốt lên: "Đây là ma tính, ma khí của hắn thật kinh người, Phật tổ ở trên ơi! Nơi này tại sao lại có thể có một ác ma có ma tính thuần túy đến cực điểm như vậy!"
Khổ Huyền lão hòa thượng đang bị chấn động gần chết, tuy rằng hắn bị phong tu vi lại, thế nhưng vẫn không nhịn được mà kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một ma thuần túy như vậy.
Nếu như cho hắn cơ hội, để hắn độ hóa loại "Đại ma" này, hắn thậm chí còn có cơ hội trực tiếp đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần! !
Mặt Lão hòa thượng đầy vẻ khó mà tin nổi, đồng thời còn tự lẩm bẩm nói: " Kinh thế chi ma như vậy, trước đây vậy mà lại bị ta nhìn nhầm, không có nhận ra."
Hắn làm sao biết được, thời điểm ở Khổ Thiền tự, Nhlieiếp Phong căn bản cũng không có nhập ma, vì lẽ đó trên người liền không dính một chút ma khí nào.
Nhìn thấy trên người Nhiếp Phong tuôn ra ma khí cùng dị biến, tất cả mọi người là liền kinh hãi cực kỳ, có cảm giác sợ hết hồn hết vía.
Cô Nho Vân đứng đối diện với Nhiếp Phong, lúc này trên mặt của hắn liền lộ ra một tia kiêng kỵ, bất quá vẫn không có quá mức lưu ý như trước.
"Giả thần giả quỷ!" Cô Nho Vân quát ra một tiếng chói tai, bên trên trường kiếm trong tay liền phát sinh một tiếng kiếm minh lanh lảnh, đâm thủng trời cao.
Trường kiếm bỗng nhiên chém ra, ánh kiếm dường như hóa thành thác nước trút xuống, hoành quải ở giữa không trung, khí thế kinh người đến cực điểm.
"Xoạt!" Một chiêu kiếm chém ra, hàn quang kinh cửu thiên, trường kiếm ở trong tay Cô Nho Vân uyển như du long, bên trong nhẹ nhàng mang theo một cỗ kiếm ý bá đạo kinh sợ cửu thiên.
Phân Quang Du Long Kiếm.
Lại là một chiêu kiếm pháp Huyền Cấp thượng phẩm, đối với Tử Vận Tông mà nói, võ kỹ Huyền Cấp thượng phẩm, xác thực không tính là bảo vật gì mà cất giấu!
Kiếm như du long, người như kiếm tiên, áo bào Cô Nho Vân rung động bay phập phù, cả người hắn tràn ngập một loại khí tức phiêu dật xuất trần, phảng phất thật sự giống như là kiếm tiên giám lâm trần thế, cao cao tại thượng như vậy, không nhiễm một chút khói bụi nhân gian nào.
Theo Cô Nho Vân, bản thân xác thực chính là Chân Long trên chín tầng trời, mà đám người Thiên Linh Tông này bất quá là chỉ là giun dế trên mặt đất mà thôi. Mặc kệ bọn chúng có thân phận địa vị cùng thực lực như thế nào, thì vĩnh viễn không thể cùng hắn đánh đồng với nhau được!
"Chém!" Cô Nho Vân trong miệng quát ra một tiếng hét chói tai, trường kiếm huyền không rơi xuống trên đỉnh đầu Nhiếp Phong.
Chiêu kiếm này, trực tiếp muốn chém đứt đầu Nhiếp Phong!
Hắn muốn Nhiếp Phong chết, muốn ở trước mặt Thiên Linh Tông dựng nên uy nghiêm của Cô Nho Vân hắn.
Hắn muốn cho bầy kiến cỏ Thiên Linh Tông này biết, uy nghiêm của Chân Long là không thể bị khiêu khích! !
"Xoạt ~~" ngay ở thời điểm Cô Nho Vân cho rằng, sau một khắc này đầu Nhiếp Phong sẽ bị chém xuống đất, thì một tiếng đao ngâm vang lên lên.
Tuyết Ẩm Thần Phong!
Đây chính là tiếng đao minh của Tuyết Ẩm Cuồng Đao đang rung lên, bên trong âm thanh đao minh này tràn ngập một loại cảm giác khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, tựa hồ chuôi đao này cũng đang ở trạng thái kích động, vì trợ uy cho chủ nhân nó mà bạo phát ra âm thanh phấn khích.
"Leng keng!" Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, ngay ở thời điểm Cô Nho Vân chuẩn bị chém xuống đầu lâu của Niếp Phong, Tuyết Ẩm đao trong tay Niếp Phong liền động.
Ánh đao như mực, tùy ý liên miên, một vệt tia sáng đen kịt nhộn nhạo xuất hiện, làm cho người ta có một loại cảm giác sởn cả tóc gáy.
"Keeng! !" Đao kiếm va chạm, động một cái liền bùng nổ, phát sinh ra tiếng đinh nổ đinh tai nhức óc.
Cô Nho Vân mặt đầy vẻ kinh hãi, khó mà tin nổi, bởi vì trong dự đoán của hắn, một chiêu kiếm này vừa ra hẳn là sẽ đem đối phương triệt để đánh đổ, trực tiếp tiêu diệt đối phương mới đúng.
Thế nhưng kết quả đối phương không chỉ chặn lại được đòn đánh này, mà còn có thể đem chính mình bức lui!
"Tuyệt đối không thể nào." Cô Nho Vân thấp giọng nỉ non, cảm giác mình đang nằm mơ.
Bởi vì vừa rồi bên trong giao chiến thoáng qua, đối thủ đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, vẫn vững vàng như thái sơn. Mà chính hắn, lại bị bức lui ròng rã ba bước!
Ba bước, nói trắng ra cũng chỉ là khoảng cách ngăn ngắn mà thôi, thế nhưng nó lại làm cho sắc mặt Cô Nho Vân chìm xuống.
Bị người có thực lực không bằng mình bức lui, chuyện này quả thật chính là khuất nhục lớn nhất mà trước nay hắn chưa từng bị.
Nếu như nói Cô Nho Vân ra tay trước đó, chỉ là vì trừng phạt Nhiếp Phong, thì bây giờ tâm thái của hắn đã triệt để thay đổi. Chỉ có giết Nhiếp Phong, thì hắn mới có thể xóa nhòa vết nhơ này!
Mà Cô Nho Vân tuy rằng bị đánh lui, thế nhưng hắn vẫn cho rằng vừa rồi là chính mình không cẩn thận sơ ý mà thôi. Dưới cái nhìn của hắn như lúc trước, Nhiếp Phong còn lâu mới là đối thủ của chính mình.
Một bên khác, Nhiếp Phong đứng ở nơi đó như là một vị Ma thần lâm thế, hắn cầm Tuyết Ẩm đao trong tay, trầm mặc không nói lời nào, ngay cả tiếng hít thở đều khiến cho người ta khó nhận ra được.
Theo quan điểm của người ngoài lúc này, Niếp Phong không nhúc nhích, trầm tĩnh đáng sợ như thế kia, phảng phất thật giống như là một pho tượng.
Diệp Thần đứng ở một bên quan sát lập tức cau mày nhìn lại, hắn biết đây chỉ là một khắc bình tĩnh của Nhiếp Phong trước khi cơn bão đổ bộ, trạng thái nhập ma của Niếp Phong mạnh bao nhiêu, khủng bố đến mức nào, hắn căn bản là không thể nào tưởng tượng ra được!
Làm cho Diệp Thần chấn động nhất chính là, Nhiếp Phong vừa rồi chỉ là tiện tay xuất ra một đao, liền có thể bức lui được Cô Nho Vân, thậm chí ngay cả đao pháp đều không có sử ra.
Sau lưng Diệp Thần, Khổ Huyền lão hòa thượng bị phong trụ tu vi kia khuôn mặt lúc này đã kích động làm cho đỏ chót, không nhịn được mà kinh hô: "Đây thật sự là tuyệt thế đại ma thần nha, nếu là ác ma bực này bị ta độ hóa, tu vi của ta tuyệt đối sẽ tăng nhanh như gió!"
Nghe được hắn nói như thế, ngay cả Diệp Thần cũng đều là không nhịn được mà mở miệng nói: "Lẽ nào ngươi vẫn không phát hiện ra, Nhiếp Phong chỉ cần tùy tiện ra một đao, liền có thể đem ngươi chém thành hai mảnh? Thì ngươi dựa vào cái gì mà có thể độ hóa hắn?"
"Ngạch ~~~" Khổ Huyền lão hòa thượng lúc này mới nghĩ đến thực lực hiện tại của chính mình cùng đối phương chênh lệch cỡ nào, không khỏi nở nụ cười khổ.
Đúng đấy, tài nghệ không bằng người ta, thì không chỉ không độ hóa được người ta, mà còn có thể bị người ta kéo vào ma đàm!
Trường kiếm trong tay Cô Nho Vân lần thứ hai bùng nổ ra hào quang óng ánh, một chiêu kiếm mang hàn quang kinh cửu thiên lập tức xuất hiện.
Phân Quang Du Long Kiếm.
"Chết đi cho ta! !" Cô Nho Vân gào thét, lần này lực lượng thông thần đỉnh phong của hắn triệt để bạo phát, ánh kiếm tựa hồ như hóa thành một con Du Long bay lượn trên cửu thiên, thông thiên triệt địa, thần uy cái thế.
Nhiếp Phong không nhúc nhích lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi toàn một màu đỏ chót yêu dị, chẳng khác nào A Tu La trong địa ngục đi ra.
Đối mặt với một chiêu Phân Quang Du Long Kiếm của Cô Nho Vân, Nhiếp Phong liền đưa tay nhấc lên.
Giơ tay, múa đao.
Ma khí tung hoành!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
196 chương
1509 chương
71 chương
406 chương