Cô Nho Vân vừa ra tay, cái Xích Thiên Đại Thủ Ấn trong hư không kia càng ngày càng ngưng tụ, giống như bàn tay của hỏa thần hung hăng thiêu đốt hết tất cả, từ trên trời giáng xuống, trấn áp mọi vật. Bàn tay khổng lồ thật giống là thiên thạch từ phía chân trời rơi xuống, tràn ngập một loại khí tức khủng bố đến doạ người. Nhiếp Phong đi ra, tay cầm Tuyết Ẩm Cuồng Đao, cả người thủ thế chờ đợi, như là một vị Ma thần đang dần dần thức tỉnh sau giấc ngủ say. Phong Cuồng Chi Huyết, bạo phát! Nhiếp Phong bây giờ, đã có thể khống chế được phong huyết trong cơ thể mình, một khi bạo phát ra thì hắn sẽ nắm giữ được lực lượng khủng bố tuyệt luân. Bất quá khi ở trạng thái kích phát phong huyết, liền tiêu hao chính là lực lượng huyết dịch của hắn, sau khi sử dụng xong phong huyết, Nhiếp Phong sẽ ở bên trong trạng thái suy yếu đến cực điểm. Đại thủ ấn trong hư không súc thế thành công, bỗng nhiên hạ xuống, không khí ở dưới đại thủ ấn hạ xuống liền phát sinh ra tiếng nổ nặng nề. Xích Thiên Đại Thủ Ấn che trời, chẳng khác nào một ngọn núi lửa từ trên trời trấn áp xuống dưới hạ giới, để đám người Diệp Thần thở cũng không được. "Quỳ xuống cho ta!" Cô Nho Vân hét lớn, khí thế cả người bốc lên như cầu vồng, có một loại đại khí phách cái thế độc tôn. Theo Cô Nho Vân hắn, thì cái Thiên Linh Tông đối diện này, mạnh nhất bất quá cũng chỉ là thông thần trung kỳ mà thôi, căn bản liền không phải là đối thủ của hắn! Ở dưới Xích Thiên Đại Thủ Ấn mình trấn áp, tuyệt đối liền có thể đem mấy người đối diện này trấn áp toàn bộ quỳ xuống! ! Thế nhưng để hắn khiếp sợ chính là, nam tử độc nhãn cầm đao đối diện kia, lại dùng thân thể thông thần tiền kỳ, bộc phát ra khí thế của cao thủ thông thần hậu kỳ. Bất quá theo suy nghĩ của Cô Nho Vân hắn, thì thông thần hậu kỳ cùng tiền kỳ, không có khác biệt gì, tất cả đều không phải là địch thủ của hắn. Đáng tiếc, hắn sai rồi! "Hống ~~~~" Trong miệng Nhiếp Phong lúc này bỗng nhiên phát sinh ra một tiếng hét dài, hắn tuy rằng ở dưới trạng thái phong huyết có thể miễn cưỡng khắc chế chính mình, thế nhưng vẫn sẽ có loại dục vọng đại sát len lỏi trong người hắn. Phong huyết, phong huyết, phong cuồng chi huyết, nếu như không điên cuồng, thì làm sao có lực lượng? Nhiếp Phong chân đạp bộ phong túc ảnh, một thức bên trong Ma Đao "Ma đạo hoành hành" liền chém ra, trường đao như Vô Ngân, bắn ra từng luồng đao mang mang theo ma khí trùng thiên. Một đạo đao khí đen kịt cắt phá trời cao, phong mang vô cùng, cho dù cách rất xa, người chung quanh vẫn có cảm giác, bên trên đạo đao khí này toát ra vô cùng cô tận sát cơ sắc bén. Mà một đao này của Nhiếp Phong tự nhiên là hướng về phía Xích Thiên Đại Thủ Ấn của Cô Nho Vân mà chém tới, ánh đao diệu thế, như một vệt phong mang sắc bén kéo dài đến cực hạn, căn bản không thể nào ngăn cản được. Đạo đao khí đen kịt kia, tinh chuẩn không chút sai sót chém lên Xích Thiên Đại Thủ Ấn của Cô Nho Vân. "Xoạt xoạt! !" Một đạo âm thanh vỡ tan truyền đến. Mọi người liền đưa mắt nhìn lại, không có gì bất ngờ xảy ra, âm thanh phá nát không phải là Xích Thiên Đại Thủ Ấn của Cô Nho Vân, mà chính là đạo đao khí mà Nhiếp Phong chém ra. Ngày đó ở Minh Khâu đối phó với tông chủ Lưu Minh Tông Dư Thừa Vân, đều là Phong Vân liên thủ mới có thể chém giết được hắn, bây giờ đối mặt vẫn là thông thần đỉnh phong Cô Nho Vân, Nhiếp Phong hắn làm sao có khả năng một mình chiến thắng được như thế? Cô Nho Vân cùng Dư Thừa Vân tuy rằng đều là thông thần đỉnh phong, thế nhưng Cô Nho Vân chính là đệ tử nội môn của Tử Vận Tông, mọi mặt so với Dư Thừa Vân đều có ưu thế hơn rất nhiều, vì thế thực lực so với Dư Thừa Vân mạnh hơn không chỉ vài lần! "Ầm! !" Một chiêu"Ma đạo hoành hành" của Nhiếp Phong bị phá, Xích Thiên Đại Thủ Ấn của Cô Nho Vân thế như chẻ tre đánh lên trên người của Nhiếp Phong. Một cái đại thủ ấn này, trực tiếp đem Niếp Phong đánh bay đi, thậm chí còn có từng tia từng tia vết máu vẩy ra giữa hư không. Bất quá cũng may một đao kia của Nhiếp Phong đã tiêu hao không ít lực lượng của Xích Thiên Đại Thủ Ấn, vì lẽ đó Nhiếp Phong tuy rằng bị một chưởng này đánh trúng, thế nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. "Nhiếp Phong?" Trên mặt Diệp Thần liền lộ ra vẻ lo âu, sau đó lập tức xoay người quay về phía Bộ Kinh Vân nói rằng: "Bộ Kinh Vân, ngươi đi lên hỗ trợ hắn đi." Điều này làm cho Diệp Thần có chút bất đắc dĩ, gặp phải loại cường địch như thế này, đơn đả độc đấu căn bản không phải là đối thủ của người ta, cho nên cũng chỉ có thể quần ẩu mà thôi. Bộ Kinh Vân cũng không do dự, hắn liền trực tiếp đi tới trước mặt Nhiếp Phong, nhẹ giọng nói rằng: "Ta đến giúp ngươi!" Đối diện, trên mặt Cô Nho Vân liền lộ ra nụ cười gằn: "Ha ha, mười người các ngươi cùng tiến lên đi? Đừng làm mất thời gian của ta nữa, còn nếu không giờ quỳ xuống xin lỗi vẫn còn kịp đấy!" Tuy rằng Nhiếp Phong tuôn ra lực lượng thông thần hậu kỳ để trong lòng Cô Nho Vân có hơi chút kinh ngạc, thế nhưng cũng chỉ là kinh ngạc thoáng qua mà thôi, hắn vẫn không có để nó ở trong mắt. Những gia hỏa Thiên Linh Tông này cũng quá quật cường rồi, nếu đã gặp phải chính mình ở đây, cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo mà thôi. Ngay ở thời điểm Cô Nho Vân chuẩn bị đối mặt với sự liên thủ của mọi người Thiên Linh Tông, kết quả lại để hắn kinh ngạc một hồi. Bởi vì Nhiếp Phong giẫy giụa từ trên mặt đất bò lên, tay chống Tuyết Ẩm Cuồng Đao, trên mặt cũng là lộ ra vẻ dữ tợn, cũng không đồng ý sự giúp đỡ của Bộ Kinh Vân. "Vân sư huynh, ngươi lui lại đi! !" Nhiếp Phong lạnh lùng nói. Loại khẩu khí lạnh lùng này, rất ít ở trên người Nhiếp Phong xuất hiện, bởi vì hắn luôn luôn là bộ dáng hiền lành quân tử lịch sự khiêm tốn. Bộ Kinh Vân cũng hơi nhướng mày, hắn vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, thế nhưng liếc về con mắt của Nhiếp Phong, thì hắn bỗng nhiên ngậm miệng lại. Thời khắc này Nhiếp Phong, khóe miệng ngậm lấy vệt máu, trên mặt mang theo vẻ dữ tợn, đặc biệt là trong ánh mắt hắn lúc này đỏ như máu, khiến người ta không khỏi hồi hộp liên hồi. Vẻn vẹn là do dự trong chớp mắt đó, Bộ Kinh Vân liền nghe theo lời Nhiếp Phong, lui lại phía sáu. Trong mơ hồ, Bộ Kinh Vân đã nhận ra được cái gì đó, mặt hắn liền trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Sắc mặt Nhiếp Phong lúc này vô cùng khó nhìn, trong thống khổ mang theo một tia giãy dụa, hắn lạnh lùng quay về phía Cô Nho Vân nói rằng: "Hiện tại thối lui, vẫn còn kịp, nếu không. . . ngươi sẽ chết tại nơi này! !" Nghe được câu nói này, Cô Nho Vân đương nhiên sẽ không lùi lại, đồng thời hắn liền cho rằng đây là Nhiếp Phong cố tình vũ nhục hắn, là lớn lao sỉ nhục! "Muốn chết!" Cô Nho Vân lạnh lùng phun ra hai chữ, giơ tay lên, lại là một cái Xích Thiên Đại Thủ Ấn vung ra. Đại thủ ấn rung động trong hư không, thuận thế mà xuống, lại một lần nữa đánh lên trên người Nhiếp Phong. "Phốc xuy ~~" Niếp Phong cả người tiêu huyết tung bay, cả người bị một chưởng của Cô Nho Vân đánh bay đi. "Bộ Kinh Vân?" Diệp Thần ở một bên nhìn về phía Bộ Kinh Vân, hắn không hiểu Bộ Kinh Vân vì sao lại không ra tay. Bộ Kinh Vân liền lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta tin tưởng vào Phong sư đệ!" Tin tưởng, lấy cái gì mà tin tưởng? Trên mặt Diệp Thần liền lộ ra vẻ lo lắng vô cùng, lấy thực lực một mình Nhiếp Phong, làm sao có khả năng là đối thủ của Cô Nho Vân được? Không thể không nói, chung quy trong lòng Diệp Thần vẫn là có chút khinh thường năng lực của Nhiếp Phong! Bị đại thủ ấn lần thứ hai đánh bay đi, Nhiếp Phong loạng choạng đứng dậy, nguyên bản con mắt màu đen của hắn lúc này đã bị che kín bởi màu đỏ tươi yêu dị, trong miệng hắn vẫn là nỉ non nói rằng: "Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, là ngươi buộc ta ra tay đấy!" Cô Nho Vân vẫn là không để ý tới Nhiếp Phong nói cái gì, hắn có điểm kinh ngạc mà nói: "Lại còn không chết?" Đối diện với người bị Xích Thiên Đại Thủ Ấn mình oanh kích hai lần, lại còn có thể đứng lên như vậy, ngược lại liền để hắn có chút kinh ngạc rồi. Đương nhiên, việc này đối với hắn nhìn vẫn là cái loại trò hề kia. "Mệnh ngươi cho dù có cứng rắn hơn nữa, thì cùng ta đối nghịch, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!" Cô Nho Vân từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh trường kiếm, một thanh trường kiếm thượng phẩm linh khí. Một bên kia, tại thời khắc này Nhiếp Phong hắn con mắt không chỉ có ửng hồng lên, mà khắp toàn thân hắn đều có một tia khí tức màu đỏ tươi xuất hiện, bên trong hồng sắc còn có hắc sắc, trông quỷ dị cực kỳ. Không chỉ có như vậy, mái tóc của hắn tựa hồ cũng biến thành màu đỏ. Mà làm người ta kinh ngạc nhất chính là, mái tóc của Nhiếp Phong tựa hồ là trong nháy mắt liền biến dài ra không ít. "Xá Thần Khí Phật, Ly Kinh Bạn Đạo!" Nhiếp Phong cầm Tuyết Ẩm Cuồng Đao trong tay, cả người liền chậm rãi đi về phía trước, làm cho người ta có một loại cảm giác sợ mất mật. Thời khắc này, ai cũng đều có thể cảm giác được, Nhiếp Phong hắn. . . đã thay đổi!